Nhân dịp Jack Ma đến Việt Nam, tôi lại nhớ đến ngày đầu tiên biết đến ông ấy. Hồi đó, tôi để ý đến ông không phải vì ông là tỷ phú, mà vì ông là một tỷ phú tập võ. Một người bận rộn như ông, tập võ không phải chỉ đơn giản vì sở thích mà còn vì ông hiểu sức khỏe quan trọng với ông như thế nào. Rất nhiều doanh nhân hô hào noi gương ông, học tập ông nhưng có điều đơn giản học theo ông mà hiếm người làm được là…tập thể dục. Mọi người gắn khởi nghiệp với rất nhiều mỹ từ - nhiệt huyết, đam mê, nỗ lực, bứt phá…Toàn những động từ mạnh mẽ nhưng nếu không có sức khỏe thì trụ được bao lâu? Không phủ nhận là khởi nghiệp rất khó khăn, nhưng đó không phải lý do để các bạn “liều mạng” cho doanh nghiệp của mình. Mọi người luôn tự nhủ bận rộn là lý do chính đáng để bớt giấc ngủ, cần bận rộn để hoàn thành công việc, cần bận rộn để làm gương nhân viên. Nhưng, “thành Rome không được xây dựng trong một ngày”. Chăm chỉ là tốt nhưng nếu bạn luôn đầu tắt, mặt tối với công việc thì việc nên làm tìm cách nâng cao năng suất lao động, thay vì cắt xén thời gian nghỉ ngơi, tập thể dục. Xem xét lại quy trình làm việc, thuê thêm nhân viên, chuyển giao trách nhiệm…sẽ giúp bạn trở thành chủ doanh nghiệp chứ không phải doanh nghiệp là chủ bạn. Còn một thói xấu nữa mà các bạn cũng cần chấm dứt lợi dụng thể thao để nhậu nhét, đàm đúm. Tôi đã gặp không biết bao nhiêu chủ doanh nghiệp đi chơi tennis nhưng chỉ 10 phút là ngồi xuống tán phét, uống bia giải khát. Sau 1h chơi tennis mà thời gian ngồi là 45 phút, họ tiếp tục đi ăn nhậu và say sưa kể về những đường bóng đẹp như mơ của họ. Với những người này thì có lẽ không đánh đi đánh tennis chắc còn tốt cho sức khỏe hơn.
HIỂU BẰNG CƠ THỂ (THỂ NGỘ)
Một trong những lý do mà bạn vẫn chưa thành công là vì cơ thể bạn chưa hiểu. Trí não bạn biết rõ cần phải chăm đọc sách, cần phải nỗ lực, cần phải làm biết bao nhiêu việc nhưng tất cả đều không thành chỉ vì một chữ…”Lười”. Trí não hiểu cần làm gì nhưng cơ thể không hiểu, vì nó có ngôn ngữ riêng của nó. Các bạn nhắc đến khởi nghiệp với sự chuẩn bị về tinh thần, kiến thức nhưng chẳng ai nhắc đến sự chuẩn bị cho thể chất. Tập luyện không chỉ giúp bạn khỏe mà còn tôi luyện tinh thần. Tinh thần khiến bạn hành động nhưng hành động cũng điều chỉnh tinh thần. Muốn biết thế nào là kiên trì, muốn biết thế nào là nhẫn nại thì hãy đứng tấn trong 1h. Cơ thể bạn sẽ kêu than, muốn bỏ cuộc không phải từng phút mà là từng giây một. Nhưng khi vượt qua tất cả, bạn sẽ thấy những khó khăn mà trước đây mình nghĩ là rất lớn cũng…bình thường thôi. Tôi đã từng ngồi thiền trong 5h liền (không hề ngủ gật nhé). Lúc đầu cũng rất buồn chán nhưng tôi cố duy trì sự tập trung vào hơi thở. Từ từ, tôi không chỉ cảm nhận hơi thở mà còn cảm nhận thế giới xung quanh một cách rõ nét. Từng cơn gió thổi, từng mùi hương bay qua…giống như mình và thế giới hòa làm một vậy. Đó chính là cách tôi đột phá các giới hạn của bản thân, dùng cơ thể trải nghiệm. Hàng ngày dù bận đến đâu tôi cũng dành thời gian để tập võ, để lắng nghe cơ thể. Có lẽ không chỉ mình tôi làm vậy. Jack Ma tập thái cực quyền, Putin là cao thủ judo bát đẳng, Trudeau cũng đấm boxing. Hãy nhớ, tuổi tác không tạo nên bản lĩnh mà là trải nghiệm và cơ thể cũng cần trải nghiệm riêng của nó.
Blog chia sẽ những kinh nghiệp khởi nghiệp thành công cho những công ty vừa và nhỏ
Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017
Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017
MẤT MỘT NHÂN VIÊN – MẤT MỘT... (LOẠT) KHÁCH HÀNG
Một ngày đẹp trời, nhân viên thập thò ngoài phòng làm việc, đặt lá đơn lên bàn, lí nhí:
- Anh ơi, em muốn xin... nghỉ việc.
Nhìn lá đơn nằm ngay ngắn trên bàn, trong lòng chúng ta bất giác lặng lẽ ca bài "Và như thế em đi".
Trong bài viết này, tôi nêu ra 2 câu hỏi:
*** Câu số 1: Việc mất đi một người lãnh đạo, có thể là một quản lý cấp trung trở lên và một nhân viên bình thường, thì bạn quan tâm đến ai nhiều hơn?
*** Câu số 2: Giữa một nhân viên kinh doanh và một nhân viên văn phòng, khi tụi nó nộp đơn xin nghỉ và ca bài “Tình nghĩa đôi mình chỉ thế thôi nha”, thì ai sẽ là người mang khách hàng của chúng ta đi mất?
2 câu hỏi này đều là câu hỏi mang tính lựa chọn, giống bài hát ngày xưa mà tôi cùng nhiều anh/chị thế hệ 7x-8x hay nghe, có cái tựa đề là “Người ấy và Tôi, em chọn ai?”. Tôi sẽ không trả lời từng câu hỏi, tự chúng ta đều sẽ chọn câu trả lời cho riêng mình.
Mà rõ ràng nếu hỏi “Giữa tướng và lính, anh chọn ai?” thì tất nhiên trăm người như một, chọn tướng. Vì chúng ta đa số được giáo dục về quan điểm rằng thà có một vị tướng tài còn hơn là có ngàn quân nhưng… cùi bắp.
Alexander Đại đế cũng có một câu tương tự rất hay thế này: “Tôi không sợ một đàn sư tử được lãnh đạo bởi một con cừu. Nhưng tôi e ngại một đàn cừu được dẫn dắt bởi một con sư tử". Điều đó đúng không?
Đúng, nhưng là đúng về mặt nào đó thôi, có thể ở đây là khía cạnh lãnh đạo cầm quân chẳng hạn. Còn ra thực tế nó lại khác, khác rất nhiều.
>>> Trường hợp 1: Nhân sự nghỉ việc là quản lý cấp trung trở lên:
Thế nào khi đi, nó cũng khều khều cái đứa gần gũi nó nhất, thân cận nó nhất, thều thào, à nhầm, rù rì: “Ở lại mạnh giỏi, tôi đi trước, ông nhé”.
Và đứa ở lại buồn không? Buồn chứ, cái đứa thân nhất nó nghỉ mất đất rồi. Buồn thì làm gì giờ? Thế là nó nghỉ theo, và kéo theo đứa tiếp theo kế nó, và kế nó nữa, nói chung là một loạt các đứa khác rủ nhau cùng nghỉ. Chả thế mà rất nhiều công ty đau đầu với vấn đề “dịch chuyển nhân sự” theo hệ thống từ cao xuống thấp, tức là một người cao cấp mà “Tung bay tà áo tung bay, xôn xao một trời nắng đỏ” (bài này Tam ca áo trắng hát hay nè) thì cả bộ sậu xâu chuỗi phía dưới cũng… bay theo. Và các công ty headhunt lại có việc để làm, khi hiểu rằng một công ty bỏ tiền ra săn một người cũng đồng nghĩa với việc họ đang “mua” luôn cả chuỗi nhân sự và cả thị trường đằng sau người ấy.
>>> Trường hợp 2: Nhân sự nghỉ việc chỉ là nhân viên bình thường:
Nếu cái đứa vừa nghỉ thuộc bộ phận “tiền tuyến”, tức là nhân viên kinh doanh, thì khi nó ra đi, đồng nghĩa với việc một loạt các khách hàng của chúng ta, dù ít hay nhiều cũng sẽ có khả năng nối gót ra đi theo nó.
Còn nếu nó thuộc những bộ phận “hậu phương”, gọi là back – office như hành chánh nhân sự hay kế toán, thì sao? Chúng ta có mất khách hàng nào không?
Ồ, có chứ. Chúc mừng bạn vì bạn cũng vừa mất một loạt khách hàng tiềm năng, mà khách hàng đầu tiên, là cái đứa vừa nộp đơn xin nghỉ. Thôi xong.
Vì sao?
Vì trong môi trường làm việc, có thể đó là nhân viên của bạn, nhưng sau 8h đồng hồ tại văn phòng, hay kể từ giờ phút “Thôi anh hãy đi về, vĩnh biệt kể từ đây”, thì nó trở về đúng vai trò mà vốn dĩ trước giờ nó vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là bạn không nhận ra.
Rằng nó cũng là một trong những khách hàng của bạn. Và bạn không chăm sóc tốt cho nhân viên của bạn, thì nó ra đi, cũng như bạn không chăm sóc tốt khách hàng của bạn, thì họ cũng sẽ… ra đi.
Đã qua rồi cái thời “Đằng sau lưng một khách hàng là 250 mối quan hệ”. Giờ đằng sau lưng một khách hàng là cả… một cộng đồng mạng mới đúng.
Mà khi nhân viên nghỉ việc, gặp đứa có tâm, không nói xấu công ty cũ thì còn đỡ. Gặp đứa nhân viên nó bức xúc quá, gặp bạn bè, người thân, họ hàng, thì nó “dốc hết tình này ta trả nợ người”, tức là nó tuôn ra cho bằng hết những bức xúc bấy lâu khi làm cùng bạn. Nào là “Công ty cùi bắp, chế độ cùi bắp, lương thưởng cũng cùi bắp, v.v… các kiểu đều… cùi bắp” thì đồng nghĩa với việc là sản phẩm và dịch vụ của bạn cũng bị ảnh hưởng rồi đó. Thậm chí, lỡ mà có đứa bạn nào tính nộp đơn vào công ty cũ của nó là nó sẽ “ra tay nghĩa hiệp” khuyên bảo ngay: “Mày đừng vào, công ty cùi bắp lắm, v.v…” các kiểu.
Thông thường thì chúng ta lại thường chú ý đến lượng cán bộ cấp cao, những nhân vật chủ chốt hơn là nhân viên, và lo lắng khi những người có tầm ảnh hưởng như thế rời bỏ doanh nghiệp của mình.
Tuy nhiên, chúng ta quên rằng bên cạnh những con người thu nhập cao ấy vẫn còn hàng trăm, hàng ngàn nhân viên cấp thấp, những người đang trực tiếp ngày đêm làm việc và mang lại doanh thu cho doanh nghiệp nữa.
"Nuôi 1 tướng thì dễ, dưỡng ngàn quân mới khó". Nên đa phần, việc dễ làm trước, việc khó để sau.
Bất chợt tôi nhớ đến cuốn sách mà tôi rất thích có tựa đề "KHÁCH HÀNG CHƯA PHẢI LÀ THƯỢNG ĐẾ" của tác giả Hal Rosenbluth, người đã biến Rosenbluth International từ một công ty gia đình nhỏ thành Tập đoàn du lịch có trên 5.300 nhân viên, gần 1.000 văn phòng ở tất cả các bang của nước Mỹ và 53 quốc gia trên thế giới, với doanh số hàng năm đạt hơn 6 tỷ USD. Tỷ lệ tăng trưởng là 1 tỷ USD mỗi năm. Vì nó nêu ra phong cách lãnh đạo mang đậm tính nhân văn: "Đặt nhân viên lên hàng đầu rồi mới đến khách hàng."
Mà đây là điều khá là hiếm thấy. Một số ông chủ cứ suốt ngày hô hào nhân viên hãy làm nhiệt tình hơn, hãy hy sinh nhiều hơn, hãy cống hiến nhiều hơn, v.v... nhưng lại "vô tình hay cố ý bỏ quên" những chính sách, chế độ, lương thưởng của nhân viên mình. Vậy động lực từ đâu ra?
Hãy hình dung 1 quy luật cơ bản thế này:
*** Người chủ trả lương và xây dựng những chính sách đãi ngộ thật tốt cho nhân viên => nhân viên cảm kích, mắt rưng rưng, lòng nhủ thầm “Ông chủ tốt với mình như thế, mình phải làm ăn sao cho coi được.” Thế là nó nhiệt tình chăm sóc và phục vụ khách hàng chu đáo => khách hàng hài lòng “Trời ơi, nhân viên gì dễ thương ghê, công ty gì lịch sự ghê”, thế là hào phóng mang tiền bỏ vào túi của ông chủ.
Nói cách khác, sự đãi ngộ càng tốt tỷ lệ thuận với sự tận tâm của nhân viên càng cao và tất nhiên kết quả mang về sẽ càng lớn. Đó là 1 vòng tròn tỷ lệ thuận khép kín đơn giản mà hầu hết ai cũng hiểu.
Song, như trong một bài tôi đã viết, hiểu và biết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, hiểu và làm được lại càng khác nhau ác nữa, nên đa số lại làm thế này:
*** Người chủ trả lương cho nhân viên => nhân viên là người chăm sóc và phục vụ cả ông chủ và khách hàng => khách hàng mang tiền bỏ vào túi ông chủ.
Đến đây, vòng tròn này bị đứt đoạn và mất cân bằng khi người nhân viên phải phục vụ cả 2, cả chủ và khách hàng.
Và đó là lý do tình trạng chảy máu chất xám cứ liên tục, đặc biệt là chiếm tỷ lệ lớn ở các doanh nghiệp mang tính… gia đình trị (tức nhìn vào thấy toàn vợ chồng con cái, cha mẹ anh em họ hàng các kiểu) khi việc thay máu nhân sự cứ diễn ra như một vòng lặp không đến hồi kết thúc, từ đó bỏ quên nhiều yếu tố khác như "thời gian quen việc", "chi phí đào tạo", v.v...
Chúng ta không thể nào bảo nhân viên hy sinh vì mình khi suốt ngày chỉ lo tìm ra... 1001 cách để cắt giảm lương thưởng và phúc lợi của những con người đang ngày đêm bán sức lao động và chất xám cho mình.
Tôi luôn tâm niệm "Tướng có thể đói, nhưng lính ắt phải no". Ai cũng muốn doanh nghiệp mình sở hữu tướng tài và trung thành, tuy nhiên không phải ai cũng đủ cái tâm và sự kiên nhẫn để đào luyện từ chính những người lính đã cùng chúng ta thân kinh bách chiến.
"Sự trung thành và tận tụy của nhân viên tỷ lệ thuận với sự quan tâm chăm sóc của doanh nghiệp dành cho họ."
P/S: Bài viết không nhằm cung cấp kiến thức nhân sự hay lãnh đạo, mà chỉ cung cấp kiến thức âm nhạc thôi. Lâu lâu chúng ta mở lại vài bài nhạc cũ ra nghe cũng hay lắm, thiệt.
- Anh ơi, em muốn xin... nghỉ việc.
Nhìn lá đơn nằm ngay ngắn trên bàn, trong lòng chúng ta bất giác lặng lẽ ca bài "Và như thế em đi".
Trong bài viết này, tôi nêu ra 2 câu hỏi:
*** Câu số 1: Việc mất đi một người lãnh đạo, có thể là một quản lý cấp trung trở lên và một nhân viên bình thường, thì bạn quan tâm đến ai nhiều hơn?
*** Câu số 2: Giữa một nhân viên kinh doanh và một nhân viên văn phòng, khi tụi nó nộp đơn xin nghỉ và ca bài “Tình nghĩa đôi mình chỉ thế thôi nha”, thì ai sẽ là người mang khách hàng của chúng ta đi mất?
2 câu hỏi này đều là câu hỏi mang tính lựa chọn, giống bài hát ngày xưa mà tôi cùng nhiều anh/chị thế hệ 7x-8x hay nghe, có cái tựa đề là “Người ấy và Tôi, em chọn ai?”. Tôi sẽ không trả lời từng câu hỏi, tự chúng ta đều sẽ chọn câu trả lời cho riêng mình.
Mà rõ ràng nếu hỏi “Giữa tướng và lính, anh chọn ai?” thì tất nhiên trăm người như một, chọn tướng. Vì chúng ta đa số được giáo dục về quan điểm rằng thà có một vị tướng tài còn hơn là có ngàn quân nhưng… cùi bắp.
Alexander Đại đế cũng có một câu tương tự rất hay thế này: “Tôi không sợ một đàn sư tử được lãnh đạo bởi một con cừu. Nhưng tôi e ngại một đàn cừu được dẫn dắt bởi một con sư tử". Điều đó đúng không?
Đúng, nhưng là đúng về mặt nào đó thôi, có thể ở đây là khía cạnh lãnh đạo cầm quân chẳng hạn. Còn ra thực tế nó lại khác, khác rất nhiều.
>>> Trường hợp 1: Nhân sự nghỉ việc là quản lý cấp trung trở lên:
Thế nào khi đi, nó cũng khều khều cái đứa gần gũi nó nhất, thân cận nó nhất, thều thào, à nhầm, rù rì: “Ở lại mạnh giỏi, tôi đi trước, ông nhé”.
Và đứa ở lại buồn không? Buồn chứ, cái đứa thân nhất nó nghỉ mất đất rồi. Buồn thì làm gì giờ? Thế là nó nghỉ theo, và kéo theo đứa tiếp theo kế nó, và kế nó nữa, nói chung là một loạt các đứa khác rủ nhau cùng nghỉ. Chả thế mà rất nhiều công ty đau đầu với vấn đề “dịch chuyển nhân sự” theo hệ thống từ cao xuống thấp, tức là một người cao cấp mà “Tung bay tà áo tung bay, xôn xao một trời nắng đỏ” (bài này Tam ca áo trắng hát hay nè) thì cả bộ sậu xâu chuỗi phía dưới cũng… bay theo. Và các công ty headhunt lại có việc để làm, khi hiểu rằng một công ty bỏ tiền ra săn một người cũng đồng nghĩa với việc họ đang “mua” luôn cả chuỗi nhân sự và cả thị trường đằng sau người ấy.
>>> Trường hợp 2: Nhân sự nghỉ việc chỉ là nhân viên bình thường:
Nếu cái đứa vừa nghỉ thuộc bộ phận “tiền tuyến”, tức là nhân viên kinh doanh, thì khi nó ra đi, đồng nghĩa với việc một loạt các khách hàng của chúng ta, dù ít hay nhiều cũng sẽ có khả năng nối gót ra đi theo nó.
Còn nếu nó thuộc những bộ phận “hậu phương”, gọi là back – office như hành chánh nhân sự hay kế toán, thì sao? Chúng ta có mất khách hàng nào không?
Ồ, có chứ. Chúc mừng bạn vì bạn cũng vừa mất một loạt khách hàng tiềm năng, mà khách hàng đầu tiên, là cái đứa vừa nộp đơn xin nghỉ. Thôi xong.
Vì sao?
Vì trong môi trường làm việc, có thể đó là nhân viên của bạn, nhưng sau 8h đồng hồ tại văn phòng, hay kể từ giờ phút “Thôi anh hãy đi về, vĩnh biệt kể từ đây”, thì nó trở về đúng vai trò mà vốn dĩ trước giờ nó vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là bạn không nhận ra.
Rằng nó cũng là một trong những khách hàng của bạn. Và bạn không chăm sóc tốt cho nhân viên của bạn, thì nó ra đi, cũng như bạn không chăm sóc tốt khách hàng của bạn, thì họ cũng sẽ… ra đi.
Đã qua rồi cái thời “Đằng sau lưng một khách hàng là 250 mối quan hệ”. Giờ đằng sau lưng một khách hàng là cả… một cộng đồng mạng mới đúng.
Mà khi nhân viên nghỉ việc, gặp đứa có tâm, không nói xấu công ty cũ thì còn đỡ. Gặp đứa nhân viên nó bức xúc quá, gặp bạn bè, người thân, họ hàng, thì nó “dốc hết tình này ta trả nợ người”, tức là nó tuôn ra cho bằng hết những bức xúc bấy lâu khi làm cùng bạn. Nào là “Công ty cùi bắp, chế độ cùi bắp, lương thưởng cũng cùi bắp, v.v… các kiểu đều… cùi bắp” thì đồng nghĩa với việc là sản phẩm và dịch vụ của bạn cũng bị ảnh hưởng rồi đó. Thậm chí, lỡ mà có đứa bạn nào tính nộp đơn vào công ty cũ của nó là nó sẽ “ra tay nghĩa hiệp” khuyên bảo ngay: “Mày đừng vào, công ty cùi bắp lắm, v.v…” các kiểu.
Thông thường thì chúng ta lại thường chú ý đến lượng cán bộ cấp cao, những nhân vật chủ chốt hơn là nhân viên, và lo lắng khi những người có tầm ảnh hưởng như thế rời bỏ doanh nghiệp của mình.
Tuy nhiên, chúng ta quên rằng bên cạnh những con người thu nhập cao ấy vẫn còn hàng trăm, hàng ngàn nhân viên cấp thấp, những người đang trực tiếp ngày đêm làm việc và mang lại doanh thu cho doanh nghiệp nữa.
"Nuôi 1 tướng thì dễ, dưỡng ngàn quân mới khó". Nên đa phần, việc dễ làm trước, việc khó để sau.
Bất chợt tôi nhớ đến cuốn sách mà tôi rất thích có tựa đề "KHÁCH HÀNG CHƯA PHẢI LÀ THƯỢNG ĐẾ" của tác giả Hal Rosenbluth, người đã biến Rosenbluth International từ một công ty gia đình nhỏ thành Tập đoàn du lịch có trên 5.300 nhân viên, gần 1.000 văn phòng ở tất cả các bang của nước Mỹ và 53 quốc gia trên thế giới, với doanh số hàng năm đạt hơn 6 tỷ USD. Tỷ lệ tăng trưởng là 1 tỷ USD mỗi năm. Vì nó nêu ra phong cách lãnh đạo mang đậm tính nhân văn: "Đặt nhân viên lên hàng đầu rồi mới đến khách hàng."
Mà đây là điều khá là hiếm thấy. Một số ông chủ cứ suốt ngày hô hào nhân viên hãy làm nhiệt tình hơn, hãy hy sinh nhiều hơn, hãy cống hiến nhiều hơn, v.v... nhưng lại "vô tình hay cố ý bỏ quên" những chính sách, chế độ, lương thưởng của nhân viên mình. Vậy động lực từ đâu ra?
Hãy hình dung 1 quy luật cơ bản thế này:
*** Người chủ trả lương và xây dựng những chính sách đãi ngộ thật tốt cho nhân viên => nhân viên cảm kích, mắt rưng rưng, lòng nhủ thầm “Ông chủ tốt với mình như thế, mình phải làm ăn sao cho coi được.” Thế là nó nhiệt tình chăm sóc và phục vụ khách hàng chu đáo => khách hàng hài lòng “Trời ơi, nhân viên gì dễ thương ghê, công ty gì lịch sự ghê”, thế là hào phóng mang tiền bỏ vào túi của ông chủ.
Nói cách khác, sự đãi ngộ càng tốt tỷ lệ thuận với sự tận tâm của nhân viên càng cao và tất nhiên kết quả mang về sẽ càng lớn. Đó là 1 vòng tròn tỷ lệ thuận khép kín đơn giản mà hầu hết ai cũng hiểu.
Song, như trong một bài tôi đã viết, hiểu và biết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, hiểu và làm được lại càng khác nhau ác nữa, nên đa số lại làm thế này:
*** Người chủ trả lương cho nhân viên => nhân viên là người chăm sóc và phục vụ cả ông chủ và khách hàng => khách hàng mang tiền bỏ vào túi ông chủ.
Đến đây, vòng tròn này bị đứt đoạn và mất cân bằng khi người nhân viên phải phục vụ cả 2, cả chủ và khách hàng.
Và đó là lý do tình trạng chảy máu chất xám cứ liên tục, đặc biệt là chiếm tỷ lệ lớn ở các doanh nghiệp mang tính… gia đình trị (tức nhìn vào thấy toàn vợ chồng con cái, cha mẹ anh em họ hàng các kiểu) khi việc thay máu nhân sự cứ diễn ra như một vòng lặp không đến hồi kết thúc, từ đó bỏ quên nhiều yếu tố khác như "thời gian quen việc", "chi phí đào tạo", v.v...
Chúng ta không thể nào bảo nhân viên hy sinh vì mình khi suốt ngày chỉ lo tìm ra... 1001 cách để cắt giảm lương thưởng và phúc lợi của những con người đang ngày đêm bán sức lao động và chất xám cho mình.
Tôi luôn tâm niệm "Tướng có thể đói, nhưng lính ắt phải no". Ai cũng muốn doanh nghiệp mình sở hữu tướng tài và trung thành, tuy nhiên không phải ai cũng đủ cái tâm và sự kiên nhẫn để đào luyện từ chính những người lính đã cùng chúng ta thân kinh bách chiến.
"Sự trung thành và tận tụy của nhân viên tỷ lệ thuận với sự quan tâm chăm sóc của doanh nghiệp dành cho họ."
P/S: Bài viết không nhằm cung cấp kiến thức nhân sự hay lãnh đạo, mà chỉ cung cấp kiến thức âm nhạc thôi. Lâu lâu chúng ta mở lại vài bài nhạc cũ ra nghe cũng hay lắm, thiệt.
Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017
PHÁP LÝ VỀ CON DẤU DOANH NGHIỆP
Tôi làm tư vấn pháp lý doanh nghiệp đã hơn 10 năm. Tôi nhận thấy còn rất nhiều doanh nhân hiểu sai về con dấu doanh nghiệp. Hôm nay, tôi chia sẻ về đề tài này với hy vọng góp thêm một chút thông tin cho nhưng ai còn chưa hiểu rõ về con dấu.
Luật Doanh nghiệp 2014 ra đời là một cuộc cách mạng thay đổi tư duy về con dấu vốn đã ăn sâu vào tiềm thức bao thế hệ doanh nghiệp. Con dấu không còn “quyền uy pháp lý” tuyệt đối như nhiều người vẫn nghĩ lâu nay.
🔵 Pháp luật mới quy định về con dấu như thế nào kể từ ngày 1/7/2015?
1. Doanh nghiệp quyết định về số lượng con dấu.
Doanh nghiệp có thể có nhiều con dấu chứ không phải chỉ một con dấu như trước đây.
Tất cả những con dấu của doanh nghiệp phải giống nhau về hình thức và nội dung.
2. Doanh nghiệp quyết định hình thức của con dấu.
✅ Hình dáng: Con dấu có thể có hình tròn, hình vuông, hình tam giác, hình chữ nhật, hình thang, hình thoi, hình elip, hình trái tim hay các hình đa giác khác. Con dấu có thể có hình hoa, hình bướm, hình cá, hình chim tuỳ ý.
✅Màu sắc: Con dấu có thể sử dụng bất kỳ màu mực gì: Xanh, đỏ, tím, vàng, cam, đen hay màu tím cho lãng mạn cũng được.
✅Kích thước: Con dấu có thể nhỏ bằng cái nắp chai bia hay to bằng cái chén đều được.
3. Doanh nghiệp quyết định về nội dung con dấu:
Ngoài nội dung bắt buộc là tên và mã số doanh nghiệp, con dấu có thể có nội dung khác.
Doanh nghiệp có thể thêm vào con dấu các nội dung như logo, slogan hay những nội dung khác miễn không vi phạm các quy định tại Điều 14 Nghị định 96/2015/NĐ-CP.
4. Quyết định về việc quản lý và sử dụng con dấu:
Doanh nghiệp tự quyết định về việc quản lý và sử dụng con dấu không chịu sự quản lý của cơ quan công an như trước đây.
Ai có quyền giữ con dấu (WHO);
Đóng dấu khi nào (WHEN);
Lưu giữ con dấu ở đâu (WHERE):
Đóng dấu vào tài liệu gì (WHAT);
Tại sao phải đóng dấu (WHY);
Đóng dấu như thế nào (HOW);
Tất cả nội dung trên đều do doanh nghiệp tự quyết định và ghi trong điều lệ công ty.
5. Sản xuất con dấu:
Nếu khéo tay, doanh nghiệp có thể tự khắc con dấu để sử dụng hoặc thuê đơn vị khắc dấu thực hiện.
6. Thông báo mẫu con dấu:
Sau khi tự làm hoặc đặt làm con dấu theo quy định, doanh nghiệp có trách nhiệm thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp (www.dangkykinhdoanh.gov.vn).
Tại trang web này, chúng ta cũng có thể tra cứu mẫu con dấu của các doanh nghiệp khác.
7. Con dấu được làm trước ngày 1/7/2015
Những con dấu được làm trước ngày 1/7/2015 vẫn được tiếp tục sử dụng mà không cần phải làm bất kỳ thủ tục nào.
8. Thay đổi mẫu con dấu.
Muốn thay con dấu mới, doanh nghiệp tự làm con dấu hoặc đặt làm con dấu theo quy định nêu trên và thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp.
Đối với con dấu làm trước ngày 1/7/2015, doanh nghiệp phải nộp lại con dấu và Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu cho cơ quan công an nơi đã cấp Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu đồng thời thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp.
9. Mất con dấu:
Khi mất con dấu, doanh nghiệp tự làm con dấu hoặc đặt làm con dấu theo quy định nêu trên và thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp.
Đối với con dấu làm trước ngày 1/7/2015, doanh nghiệp thông báo việc mất con dấu, mất Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu cho cơ quan công an nơi đã cấp Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu trước khi thông báo với cơ quan đăng ký kinh doanh.
10. Sử dụng con dấu trong giao dịch.
Các bên giao dịch thoả thuận về việc sử dụng con dấu. Chẳng hạn trong quan hệ hợp đồng các bên có thể thoả thuận đóng dấu hoặc không đóng dấu.
Trong các biểu mẫu hồ sơ đăng ký kinh doanh do Bộ Kế hoạch và Đầu tư ban hành kèm theo Thông tư 20/2015/TT-BKHĐT không quy định doanh nghiệp phải đóng dấu vào văn bản.
Tôi vẫn chưa tìm ra văn bản quy phạm pháp luật nào buộc doanh nghiệp phải đóng dấu vào văn bản do mình phát hành hoặc tham gia ký kết (Ngoại trừ thông tư 04/2013/TT-BNV của Bộ Nội vụ, nhưng thông tư này dành cho các cơ quan Nhà nước). Do đó, trong giao dịch có con dấu cũng được mà không có cũng không sao.
Tuy nhiên, thói quen sử dụng con dấu trong giao dịch cũng không thể bỏ được.
⛔️ Những doanh nghiệp nào không được điều chỉnh bởi quy định về con dấu của Luật doanh nghiệp:
Tổ chức, đơn vị được thành lập theo các luật sau đây không áp dụng quy định về con dấu trong Luật doanh nghiệp mà thực hiện theo Nghị định 99/2016/NĐ-CP về quản lý và sử dụng con dấu:
a) Luật Công chứng;
b) Luật Luật sư;
c) Luật Giám định tư pháp;
d) Luật Kinh doanh bảo hiểm;
đ) Luật Chứng khoán;
e) Luật Hợp tác xã.
Lưu ý: Với quy định này thì con dấu của ngân hàng được quy định theo Luật doanh nghiệp. Tuy nhiên, chưa có ngân hàng nào dám thực hiện quy định mới này. Đây cũng là sai sót của Chính phủ khi ban hành nghị định 96/2015/NĐ-CP.
Luật Doanh nghiệp 2014 ra đời là một cuộc cách mạng thay đổi tư duy về con dấu vốn đã ăn sâu vào tiềm thức bao thế hệ doanh nghiệp. Con dấu không còn “quyền uy pháp lý” tuyệt đối như nhiều người vẫn nghĩ lâu nay.
🔵 Pháp luật mới quy định về con dấu như thế nào kể từ ngày 1/7/2015?
1. Doanh nghiệp quyết định về số lượng con dấu.
Doanh nghiệp có thể có nhiều con dấu chứ không phải chỉ một con dấu như trước đây.
Tất cả những con dấu của doanh nghiệp phải giống nhau về hình thức và nội dung.
2. Doanh nghiệp quyết định hình thức của con dấu.
✅ Hình dáng: Con dấu có thể có hình tròn, hình vuông, hình tam giác, hình chữ nhật, hình thang, hình thoi, hình elip, hình trái tim hay các hình đa giác khác. Con dấu có thể có hình hoa, hình bướm, hình cá, hình chim tuỳ ý.
✅Màu sắc: Con dấu có thể sử dụng bất kỳ màu mực gì: Xanh, đỏ, tím, vàng, cam, đen hay màu tím cho lãng mạn cũng được.
✅Kích thước: Con dấu có thể nhỏ bằng cái nắp chai bia hay to bằng cái chén đều được.
3. Doanh nghiệp quyết định về nội dung con dấu:
Ngoài nội dung bắt buộc là tên và mã số doanh nghiệp, con dấu có thể có nội dung khác.
Doanh nghiệp có thể thêm vào con dấu các nội dung như logo, slogan hay những nội dung khác miễn không vi phạm các quy định tại Điều 14 Nghị định 96/2015/NĐ-CP.
4. Quyết định về việc quản lý và sử dụng con dấu:
Doanh nghiệp tự quyết định về việc quản lý và sử dụng con dấu không chịu sự quản lý của cơ quan công an như trước đây.
Ai có quyền giữ con dấu (WHO);
Đóng dấu khi nào (WHEN);
Lưu giữ con dấu ở đâu (WHERE):
Đóng dấu vào tài liệu gì (WHAT);
Tại sao phải đóng dấu (WHY);
Đóng dấu như thế nào (HOW);
Tất cả nội dung trên đều do doanh nghiệp tự quyết định và ghi trong điều lệ công ty.
5. Sản xuất con dấu:
Nếu khéo tay, doanh nghiệp có thể tự khắc con dấu để sử dụng hoặc thuê đơn vị khắc dấu thực hiện.
6. Thông báo mẫu con dấu:
Sau khi tự làm hoặc đặt làm con dấu theo quy định, doanh nghiệp có trách nhiệm thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp (www.dangkykinhdoanh.gov.vn).
Tại trang web này, chúng ta cũng có thể tra cứu mẫu con dấu của các doanh nghiệp khác.
7. Con dấu được làm trước ngày 1/7/2015
Những con dấu được làm trước ngày 1/7/2015 vẫn được tiếp tục sử dụng mà không cần phải làm bất kỳ thủ tục nào.
8. Thay đổi mẫu con dấu.
Muốn thay con dấu mới, doanh nghiệp tự làm con dấu hoặc đặt làm con dấu theo quy định nêu trên và thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp.
Đối với con dấu làm trước ngày 1/7/2015, doanh nghiệp phải nộp lại con dấu và Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu cho cơ quan công an nơi đã cấp Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu đồng thời thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp.
9. Mất con dấu:
Khi mất con dấu, doanh nghiệp tự làm con dấu hoặc đặt làm con dấu theo quy định nêu trên và thông báo mẫu con dấu với cơ quan đăng ký kinh doanh nơi doanh nghiệp có trụ sở chính để đăng tải công khai trên Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp.
Đối với con dấu làm trước ngày 1/7/2015, doanh nghiệp thông báo việc mất con dấu, mất Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu cho cơ quan công an nơi đã cấp Giấy chứng nhận đăng ký mẫu dấu trước khi thông báo với cơ quan đăng ký kinh doanh.
10. Sử dụng con dấu trong giao dịch.
Các bên giao dịch thoả thuận về việc sử dụng con dấu. Chẳng hạn trong quan hệ hợp đồng các bên có thể thoả thuận đóng dấu hoặc không đóng dấu.
Trong các biểu mẫu hồ sơ đăng ký kinh doanh do Bộ Kế hoạch và Đầu tư ban hành kèm theo Thông tư 20/2015/TT-BKHĐT không quy định doanh nghiệp phải đóng dấu vào văn bản.
Tôi vẫn chưa tìm ra văn bản quy phạm pháp luật nào buộc doanh nghiệp phải đóng dấu vào văn bản do mình phát hành hoặc tham gia ký kết (Ngoại trừ thông tư 04/2013/TT-BNV của Bộ Nội vụ, nhưng thông tư này dành cho các cơ quan Nhà nước). Do đó, trong giao dịch có con dấu cũng được mà không có cũng không sao.
Tuy nhiên, thói quen sử dụng con dấu trong giao dịch cũng không thể bỏ được.
⛔️ Những doanh nghiệp nào không được điều chỉnh bởi quy định về con dấu của Luật doanh nghiệp:
Tổ chức, đơn vị được thành lập theo các luật sau đây không áp dụng quy định về con dấu trong Luật doanh nghiệp mà thực hiện theo Nghị định 99/2016/NĐ-CP về quản lý và sử dụng con dấu:
a) Luật Công chứng;
b) Luật Luật sư;
c) Luật Giám định tư pháp;
d) Luật Kinh doanh bảo hiểm;
đ) Luật Chứng khoán;
e) Luật Hợp tác xã.
Lưu ý: Với quy định này thì con dấu của ngân hàng được quy định theo Luật doanh nghiệp. Tuy nhiên, chưa có ngân hàng nào dám thực hiện quy định mới này. Đây cũng là sai sót của Chính phủ khi ban hành nghị định 96/2015/NĐ-CP.
Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017
CÁC YẾU TỐ CẠNH TRANH
1. Khi mà chất lượng sản phẩm và giá thành như nhau người ta sẽ xem xét dịch vụ đi kèm.
2. Khi dịch vụ lại ngang nhau người ta sẽ để ý đến thái độ phục vụ.
3. Khi nhiều đối thủ cũng làm được tốt hết các phần này thì NGƯỜI DẪN ĐẦU chính là người CÓ TÂM với khách hàng nhất vì họ luôn biết quan sát và nghĩ ra rất nhiều GIÁ TRỊ CỘNG THÊM.
Vd: đổ xăng (xe hơi) được tặng cái khăn lạnh và chai nước tinh khiết hoặc tiện thể lau kính hộ trong thời gian chờ há..há...
Văn Hoá ứng xử và cung cách phục vụ của Người Việt Xưa không thua kém bất kỳ ai, chỉ vì nó trải qua hơn bảy chục năm liên tục cải cách nên hơi "rách rưới" xíu thôi, rồi nó cũng sẽ trở lại như các kiểu thời trang và tiêu chuẩn sắc đẹp phụ nữ ấy mà.
- Có mỗi cái...ống quần hết loe rồi lại bó, (mình nghĩ nó lại sắp...loe.)
- Chuẩn Phụ nữ đẹp hết "dài" rồi lại tới "ngắn", hết gầy gầy lại quay về "có da có thịt" cho mà xem.
Người Nhật họ mở mấy cái siêu thị ở VN với cái văn hoá TRUNG THỰC và họ chấp nhận là chuỗi bán lẻ "BỊ THẤT THOÁT" hàng hóa số một ở xứ sở Rồng Tiên chứ dứt khoát không đối xử với tất cả các KH của mình như "những người có thể ăn cắp" giống những chuỗi bán lẻ khác. Có đáng kính trọng lắm không?!
Nay, họ "chỉ" cam kết bán đúng, "chỉ" cuối người chào khách hàng của mình mà được khen tận mây xanh không phải là LỖI của họ, nó thể hiện rằng phần đông người tiêu dùng bị dồn nén bức xúc với cách làm vừa gian lận vừa trịch thượng đã lâu, và rằng họ mong mỏi một cung cách làm ăn đàng hoàng lẫn cung cách phục vụ văn minh lớn đến mức nào. Và nó rất đáng được hiểu, được cảm thông, mình không nên chỉ trích những người khen...quá lời làm gì.
Tất cả đều là những dấu hiệu tích cực và là một KẾT QUẢ KHẢO SÁT THỊ TRƯỜNG hoàn hảo cho mỗi Doanh Nghiệp.
Còn đợi chờ gì nữa mà không đầu tư thật kỹ vào dịch vụ và cung cách phục vụ?!
(Trong lúc một số lo cãi nhau thì số khác đang tích cực thay đổi...)
Ai cảm thấy...khoái chí giống mềnh nà?!
Mr.Bựa
2. Khi dịch vụ lại ngang nhau người ta sẽ để ý đến thái độ phục vụ.
3. Khi nhiều đối thủ cũng làm được tốt hết các phần này thì NGƯỜI DẪN ĐẦU chính là người CÓ TÂM với khách hàng nhất vì họ luôn biết quan sát và nghĩ ra rất nhiều GIÁ TRỊ CỘNG THÊM.
Vd: đổ xăng (xe hơi) được tặng cái khăn lạnh và chai nước tinh khiết hoặc tiện thể lau kính hộ trong thời gian chờ há..há...
Văn Hoá ứng xử và cung cách phục vụ của Người Việt Xưa không thua kém bất kỳ ai, chỉ vì nó trải qua hơn bảy chục năm liên tục cải cách nên hơi "rách rưới" xíu thôi, rồi nó cũng sẽ trở lại như các kiểu thời trang và tiêu chuẩn sắc đẹp phụ nữ ấy mà.
- Có mỗi cái...ống quần hết loe rồi lại bó, (mình nghĩ nó lại sắp...loe.)
- Chuẩn Phụ nữ đẹp hết "dài" rồi lại tới "ngắn", hết gầy gầy lại quay về "có da có thịt" cho mà xem.
Người Nhật họ mở mấy cái siêu thị ở VN với cái văn hoá TRUNG THỰC và họ chấp nhận là chuỗi bán lẻ "BỊ THẤT THOÁT" hàng hóa số một ở xứ sở Rồng Tiên chứ dứt khoát không đối xử với tất cả các KH của mình như "những người có thể ăn cắp" giống những chuỗi bán lẻ khác. Có đáng kính trọng lắm không?!
Nay, họ "chỉ" cam kết bán đúng, "chỉ" cuối người chào khách hàng của mình mà được khen tận mây xanh không phải là LỖI của họ, nó thể hiện rằng phần đông người tiêu dùng bị dồn nén bức xúc với cách làm vừa gian lận vừa trịch thượng đã lâu, và rằng họ mong mỏi một cung cách làm ăn đàng hoàng lẫn cung cách phục vụ văn minh lớn đến mức nào. Và nó rất đáng được hiểu, được cảm thông, mình không nên chỉ trích những người khen...quá lời làm gì.
Tất cả đều là những dấu hiệu tích cực và là một KẾT QUẢ KHẢO SÁT THỊ TRƯỜNG hoàn hảo cho mỗi Doanh Nghiệp.
Còn đợi chờ gì nữa mà không đầu tư thật kỹ vào dịch vụ và cung cách phục vụ?!
(Trong lúc một số lo cãi nhau thì số khác đang tích cực thay đổi...)
Ai cảm thấy...khoái chí giống mềnh nà?!
Mr.Bựa
CHUYỆN HÀI - VÌ SAO EM CHẾT PHẦN 1
(Bài viết dựa trên câu chuyện của cá nhân, Các bài về thành công, ý chí , nghị lực các anh các chị đã chia sẻ hết nên em chỉ biết chia sẻ về thất bại thôi)
Vào năm 2011, trong bối cảnh sắp được trường Đại học công nghiệp cho tốt nghiệp sớm (Vì nợ môn quá nhiều), và cũng lúc đó tuổi trẻ sung mãn, khát khao làm giàu tột cùng, ý chí kiên trung tôi bắt đầu lùng bùng khởi nghiệp.
Tôi già đời hơn các bạn sinh viên khác cùng lứa khi vừa ra trường bởi lẽ đã tích luỹ cho mình vài tiền án và khá nhiều tiền sự. Sự "lõi đời" của tôi cũng cao hơn bạn trẻ cùng lứa lúc đó nhiều lần và chính sự “già dặn” đó đã làm cho nhân vật Tôi trở nên cá tính, tự cao, tự đại “chỉ tay lên trời hận đời vô đối”
.
Quyết chí khởi nghiệp, cùng với ông anh đáng kính và một anh bạn kỹ thuật sửa xe giàu kinh nghiệm. Bộ 3 "hoàn cảnh" y như câu chuyện lừng danh của Steven Jobs với Steve Wozniak, Steve Jobs và Ronald Wayne huyền thoại ở cái thời lập nên Apple :)). 3 chúng tôi có quá nhiều điểm chung, như; chung máu, chung tiền, chung xuất phát điểm, chung đam mê … nói chung là chung rất nhiều. Sau 1 cuộc họp ngắn chưa đầy 30 phút, ý tưởng sẽ phải có 1 công ty “để làm đổi thay thế giới” bắt đầu. Vài nét bút nguệch ngoạc trong sổ, cùng một giấc mơ lớn, cùng một tinh thần khát khao đam mê, và đặc biệt là “Rất yêu khoa học” chúng tôi đã cùng nhau lập công ty để thay đổi thế giới mang tên ABC (Tên đã được thay đổi vì lý do tế nhị)
Lúc lập công ty, để oai phong lẫm liệt chúng tôi mặc dù chả hiểu gì về vốn điều lệ nhưng cũng nâng lên chục tỷ cho oai (sau đó nộp thuế môn bài thấy bà luôn) . Cầm trong tay con dấu, phân chức vụ rõ oai, Card visit in cả chục hộp, 1 Chủ tịch, 1 Tổng giám đốc và 1 Giám đốc. Chỉ với 1,5 triệu, nghiễm nhiên trở thành Tổng giám đốc cầm trên tay con dấu với công ty “Chục tỷ” vốn điều lệ. Oai như cóc !
Công ty đi vào hoạt động, mấy tháng đầu tiên án binh bất động, tìm kiếm thời cơ, xây dựng nhà xưởng nuôi chí lớn. Mục đích của việc thuê đất xây xưởng lúc đó chỉ nhằm cho “Có chỗ chui ra chui vào” “Nhát ma doạ khỉ” Hù doạ đối tác, người thân” Và vài trăm triệu tiền vốn góp đã được chúng tôi ĐỐT nhanh - gọn -Lẹ. (Chúng tôi dân kỹ thuật nên việc xây dựng nhà xưởng kiểu như 1 biểu tượng của tinh thần yêu khoa học :))
HỢP ĐỒNG ĐẦU TIÊN
Nhà xưởng xong, đã có chỗ ủ mưu sâu kế hiểm, cả 3 chúng tôi mỗi ngày toạ cùng nhau để tìm đường “Vượt biển lớn”. với niềm tin sắt đá “Đã đi rồi sẽ đến” (Đến đâu thì chưa biết) Như một sự ngỡ ngàng, khi một nhân vật lớn trong bộ ba chúng tôi “Vấp té lụm được 1 vài bí kíp” đó là vài hợp đồng “Gia công mô hình" cho một số trường dạy nghề ô tô. Câu chuyện hấp dẫn kể từ giây phút này .
Với tổng hợp đồng trị giá 2 tỷ đồng cho lô mô hình thiết bị này, chúng tôi họp khẩn cập Hội đồng quản trị với sự có mặt đầy đủ của Chủ tịch, Tổng giám đốc, và tôi Giám đốc. Sau 72 hiệp lấy máy tính Casio Fx750 nhấn đi nhấn lại các kiểu, chúng tôi bắt đầu nhẩm thấy có lợi nhuận lên đến 20% (Tương đương 400 triệu). Suy xét thấy kèo thơm chúng tôi đồng lòng quyết định ĐÁNH.
LAO VÀO CÙNG SỰ HÀO HỨNG
Thiếu vật tư - Mua (Dư lần sau xài), Thiếu máy móc thiết bị gia công - Mua(Có thứ để mà làm, kể cả chưa dùng đến cũng mua,lỡ may cần đến) Thiếu người làm - Tuyển (Có nhân viên để mà sai) Thiếu tiền - Mượn (Làm xong quyết toán trả sau, lo gì) và khi trang bị đầy đủ “Súng ống đạn dược cuộc chiến chính thức bắt đầu.
CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU
Cuộc chiến số 1 : Chiến nhau với chính quyền, vì dựng xưởng trong khu nhà dân, xây dựng trái phép , không có giấy phép môi trường, không có hệ thống PCCC, không có … Nói chung là cuộc chiến số 1 làm tiêu hao một phần sinh lực và cũng may mắn dành chiến thắng (Bài học rút ra được trong cuộc chiến này là phải biết 2 loại kỹ năng quan trọng đó là ăn nhậu và đưa hl)
Cuộc chiến thứ 2: Cuộc chiến với nhà cung cấp, giá báo 1 đàng hàng giao một kiểu, không kiểm soát được chất lượng vật tư đầu vào. Cuộc chiến này cũng vật vã vượt qua sau nhiều lần tranh cãi.
Cuộc chiến thứ ba: Cuộc chiến với đối tác về tiến độ, về các giai đoạn thanh toán, về cam kết ban đầu, về công nợ về chuyển giao. Cuộc chiến này lấy đi quá nhiều sức lực, kéo dài giai giẳng. Phần vì lần đầu làm chuyện ấy kinh nghiệm non nớt không đảm bảo tiến độ, chất lượng. Phần vì đối tác chia thanh toán ra quá nhiều giai đoạn và công nợ leo thang… Cuộc chiến này đã làm nảy sinh cuộc chiến thứ 4 vô cùng tàn khốc (ở bên dưới).
Cuộc chiến thứ tư: Sau những sự vụ bên trên đã gây ra cuộc nội chiến "đẫm máu", các bất đồng lên cao khi áp lực về tiến độ gia tăng, Chủ tịch chửi Tổng giám đốc, Tổng giám đốc chửi Giám đốc và Giám đốc chửi nhân viên. Sự nghi ngờ lẫn nhau về lòng chính trực về năng lực bắt đầu lên đến đỉnh điểm. Những hợp đồng đầu tay kết thúc trong vật vã, và đó cũng là những hợp đồng cuối cùng.
Sau 1 dự án, 4 cuộc chiến đẫm mồ hôi nước mắt, hàng trăm sự vụ… 3 con người khát vọng ngày nào đã quyết định tiễn dự án này lên đường về nơi an nghỉ cuối cùng trong im lặng…
VÌ SAO TÔI CHẾT?
Thích hoành tráng hoá bản thân, hành động bất chấp sự tính toán, tay chân nhanh hơn não, hoang tưởng về biển lớn, không biết về tính toán chi phí, dòng tiền, không có năng lực quản trị, và chả hiểu mẹ gì về kinh doanh dẫn đến cái chết tức tưởi khi tuổi vừa chập chững vào đời.
Cuộc chiến kết thúc, điều đau đớn nhất là đằng sau cái chết của một dự án đó là những người anh em thân thiết trở mặt và coi nhau như kẻ thù. Câu chuyện đó đã xảy ra cũng ngót 6 năm, vết thương đã hàn gắn, mỗi người cũng đã nhận ra được ít nhiều thứ gọi là kinh nghiệm, để nhiều khi ngồi NGHIỆM lại thấy thật là KINH.
Các phần tiếp theo 2,3,4,5 sẽ viết tiếp khi có nhiều thời gian ạ. Xin cảm ơn BQT đã duyệt bài và cảm ơn anh chị em đã đọc
Trân trọng
Nguyễn Thanh Đàm
Vào năm 2011, trong bối cảnh sắp được trường Đại học công nghiệp cho tốt nghiệp sớm (Vì nợ môn quá nhiều), và cũng lúc đó tuổi trẻ sung mãn, khát khao làm giàu tột cùng, ý chí kiên trung tôi bắt đầu lùng bùng khởi nghiệp.
Tôi già đời hơn các bạn sinh viên khác cùng lứa khi vừa ra trường bởi lẽ đã tích luỹ cho mình vài tiền án và khá nhiều tiền sự. Sự "lõi đời" của tôi cũng cao hơn bạn trẻ cùng lứa lúc đó nhiều lần và chính sự “già dặn” đó đã làm cho nhân vật Tôi trở nên cá tính, tự cao, tự đại “chỉ tay lên trời hận đời vô đối”
.
Quyết chí khởi nghiệp, cùng với ông anh đáng kính và một anh bạn kỹ thuật sửa xe giàu kinh nghiệm. Bộ 3 "hoàn cảnh" y như câu chuyện lừng danh của Steven Jobs với Steve Wozniak, Steve Jobs và Ronald Wayne huyền thoại ở cái thời lập nên Apple :)). 3 chúng tôi có quá nhiều điểm chung, như; chung máu, chung tiền, chung xuất phát điểm, chung đam mê … nói chung là chung rất nhiều. Sau 1 cuộc họp ngắn chưa đầy 30 phút, ý tưởng sẽ phải có 1 công ty “để làm đổi thay thế giới” bắt đầu. Vài nét bút nguệch ngoạc trong sổ, cùng một giấc mơ lớn, cùng một tinh thần khát khao đam mê, và đặc biệt là “Rất yêu khoa học” chúng tôi đã cùng nhau lập công ty để thay đổi thế giới mang tên ABC (Tên đã được thay đổi vì lý do tế nhị)
Lúc lập công ty, để oai phong lẫm liệt chúng tôi mặc dù chả hiểu gì về vốn điều lệ nhưng cũng nâng lên chục tỷ cho oai (sau đó nộp thuế môn bài thấy bà luôn) . Cầm trong tay con dấu, phân chức vụ rõ oai, Card visit in cả chục hộp, 1 Chủ tịch, 1 Tổng giám đốc và 1 Giám đốc. Chỉ với 1,5 triệu, nghiễm nhiên trở thành Tổng giám đốc cầm trên tay con dấu với công ty “Chục tỷ” vốn điều lệ. Oai như cóc !
Công ty đi vào hoạt động, mấy tháng đầu tiên án binh bất động, tìm kiếm thời cơ, xây dựng nhà xưởng nuôi chí lớn. Mục đích của việc thuê đất xây xưởng lúc đó chỉ nhằm cho “Có chỗ chui ra chui vào” “Nhát ma doạ khỉ” Hù doạ đối tác, người thân” Và vài trăm triệu tiền vốn góp đã được chúng tôi ĐỐT nhanh - gọn -Lẹ. (Chúng tôi dân kỹ thuật nên việc xây dựng nhà xưởng kiểu như 1 biểu tượng của tinh thần yêu khoa học :))
HỢP ĐỒNG ĐẦU TIÊN
Nhà xưởng xong, đã có chỗ ủ mưu sâu kế hiểm, cả 3 chúng tôi mỗi ngày toạ cùng nhau để tìm đường “Vượt biển lớn”. với niềm tin sắt đá “Đã đi rồi sẽ đến” (Đến đâu thì chưa biết) Như một sự ngỡ ngàng, khi một nhân vật lớn trong bộ ba chúng tôi “Vấp té lụm được 1 vài bí kíp” đó là vài hợp đồng “Gia công mô hình" cho một số trường dạy nghề ô tô. Câu chuyện hấp dẫn kể từ giây phút này .
Với tổng hợp đồng trị giá 2 tỷ đồng cho lô mô hình thiết bị này, chúng tôi họp khẩn cập Hội đồng quản trị với sự có mặt đầy đủ của Chủ tịch, Tổng giám đốc, và tôi Giám đốc. Sau 72 hiệp lấy máy tính Casio Fx750 nhấn đi nhấn lại các kiểu, chúng tôi bắt đầu nhẩm thấy có lợi nhuận lên đến 20% (Tương đương 400 triệu). Suy xét thấy kèo thơm chúng tôi đồng lòng quyết định ĐÁNH.
LAO VÀO CÙNG SỰ HÀO HỨNG
Thiếu vật tư - Mua (Dư lần sau xài), Thiếu máy móc thiết bị gia công - Mua(Có thứ để mà làm, kể cả chưa dùng đến cũng mua,lỡ may cần đến) Thiếu người làm - Tuyển (Có nhân viên để mà sai) Thiếu tiền - Mượn (Làm xong quyết toán trả sau, lo gì) và khi trang bị đầy đủ “Súng ống đạn dược cuộc chiến chính thức bắt đầu.
CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU
Cuộc chiến số 1 : Chiến nhau với chính quyền, vì dựng xưởng trong khu nhà dân, xây dựng trái phép , không có giấy phép môi trường, không có hệ thống PCCC, không có … Nói chung là cuộc chiến số 1 làm tiêu hao một phần sinh lực và cũng may mắn dành chiến thắng (Bài học rút ra được trong cuộc chiến này là phải biết 2 loại kỹ năng quan trọng đó là ăn nhậu và đưa hl)
Cuộc chiến thứ 2: Cuộc chiến với nhà cung cấp, giá báo 1 đàng hàng giao một kiểu, không kiểm soát được chất lượng vật tư đầu vào. Cuộc chiến này cũng vật vã vượt qua sau nhiều lần tranh cãi.
Cuộc chiến thứ ba: Cuộc chiến với đối tác về tiến độ, về các giai đoạn thanh toán, về cam kết ban đầu, về công nợ về chuyển giao. Cuộc chiến này lấy đi quá nhiều sức lực, kéo dài giai giẳng. Phần vì lần đầu làm chuyện ấy kinh nghiệm non nớt không đảm bảo tiến độ, chất lượng. Phần vì đối tác chia thanh toán ra quá nhiều giai đoạn và công nợ leo thang… Cuộc chiến này đã làm nảy sinh cuộc chiến thứ 4 vô cùng tàn khốc (ở bên dưới).
Cuộc chiến thứ tư: Sau những sự vụ bên trên đã gây ra cuộc nội chiến "đẫm máu", các bất đồng lên cao khi áp lực về tiến độ gia tăng, Chủ tịch chửi Tổng giám đốc, Tổng giám đốc chửi Giám đốc và Giám đốc chửi nhân viên. Sự nghi ngờ lẫn nhau về lòng chính trực về năng lực bắt đầu lên đến đỉnh điểm. Những hợp đồng đầu tay kết thúc trong vật vã, và đó cũng là những hợp đồng cuối cùng.
Sau 1 dự án, 4 cuộc chiến đẫm mồ hôi nước mắt, hàng trăm sự vụ… 3 con người khát vọng ngày nào đã quyết định tiễn dự án này lên đường về nơi an nghỉ cuối cùng trong im lặng…
VÌ SAO TÔI CHẾT?
Thích hoành tráng hoá bản thân, hành động bất chấp sự tính toán, tay chân nhanh hơn não, hoang tưởng về biển lớn, không biết về tính toán chi phí, dòng tiền, không có năng lực quản trị, và chả hiểu mẹ gì về kinh doanh dẫn đến cái chết tức tưởi khi tuổi vừa chập chững vào đời.
Cuộc chiến kết thúc, điều đau đớn nhất là đằng sau cái chết của một dự án đó là những người anh em thân thiết trở mặt và coi nhau như kẻ thù. Câu chuyện đó đã xảy ra cũng ngót 6 năm, vết thương đã hàn gắn, mỗi người cũng đã nhận ra được ít nhiều thứ gọi là kinh nghiệm, để nhiều khi ngồi NGHIỆM lại thấy thật là KINH.
Các phần tiếp theo 2,3,4,5 sẽ viết tiếp khi có nhiều thời gian ạ. Xin cảm ơn BQT đã duyệt bài và cảm ơn anh chị em đã đọc
Trân trọng
Nguyễn Thanh Đàm
Lời chào có cao hơn mâm cỗ?
Các cụ nhà ta xưa có câu "Lời chào cao hơn mâm cỗ", ấy là để nhấn mạnh rằng, dù cỗ bàn của anh có to đến đâu, có ngon đến đâu thì cái tình cảm, thái độ, sự chân thành trong lời mời chào là rất quan trọng. Đừng có nghĩ mời người ta được một bữa thì mặt vênh lên, hay vừa mời vừa tiếc rồi mặt sưng mày sỉa.
Ấy là với cái sự mời ăn cỗ, là với văn hoá đời thường, còn trong kinh doanh thì sao?
Người Việt ta rất giỏi lễ nghĩa trong các ứng xử chốn quan trường, rồi các nghi thức dềnh dang cờ hoa ô lọng, là vì chúng ta ảnh hưởng rất lớn, rất sâu bởi nền Nho học. Nhưng, trong kinh thương thì ta lại rất kém. Ta kém từ cái tầm nhìn, phương pháp, chiến lược cho đến những kỹ năng, kỹ thuật và lễ nghĩa (tiêu chuẩn nghề) thông thường. Chính sách "trọng nông ức thương" của hàng ngàn năm phong kiến đã biến VN thành một nước nông nghiệp lạc hậu. Chúng ta xa lạ với guồng quay và văn hoá kinh doanh thế giới cả thế kỷ. Thêm vào đó là những năm tháng bao cấp, cơ chế xin - cho không tuân theo quy luật thị trường đã hình thành nên một nền kinh tế không tôn trọng người tiêu dùng, không lấy khách hàng làm trung tâm, đi mua mà như đi ăn xin...
Lúc này, cỗ bàn thì đã đạm bạc mà lời mời chào còn xa xỉ hơn.
Thực tế là để nhìn nhận và thay đổi chứ không phải để chối bỏ. Lịch sử nào cũng có thể sang trang. Tất cả phụ thuộc vào thái độ của những người đương thời chúng ta.
Ông TGĐ IQ8 cúi đầu chào khách là văn hoá của người Nhật. Ở Việt Nam hay ở đâu họ cũng làm vậy. Nhưng nếu họ có làm điều đó như một phương tiện để cạnh tranh, để PR - dựa trên sự thấu hiểu về mặt bằng chất lượng dịch vụ ngành bán lẻ xăng dầu Việt Nam - thì cũng không có gì là sai cả. Chúng ta không có căn cứ và không thể hồ đồ đánh giá là họ "giả tạo" được. Chúng ta có thể thích hay không thích là chuyện cá nhân từng người. Còn về mặt kinh doanh, họ được phép làm bất kỳ điều gì mà luật pháp và đạo đức cho phép. PR trung thực những gì tốt đẹp của doanh nghiệp, tổ chức không có gì là xấu, trái lại đó là cả một khoa học, nghệ thuật cần nỗ lực học hỏi và thực hành. Hãy ngừng suy nghĩ méo mó về PR. Hãy trân trọng những người kinh doanh tử tế và thôi nghi ngờ vô căn cứ. Nếu không chúng ta sẽ mãi nghèo.
Ở một bình diện khác, cùng với độ nóng của câu chuyện "cuộc chiến taxi" gần đây thì case IQ8 thêm một lần gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về văn hoá phục vụ, chất lượng dịch vụ của DN Việt, nhất là các DN Nhà nước quen lối coi thường khách hàng. Rồi đây, những thứ như chào hỏi, giải đáp thắc mắc, tư vấn sử dụng, đổi trả... là những yêu cầu tối thiểu mà một đơn vị kinh doanh phải đạt được. Và những "lời chào" đó phải đến từ thực tâm, từ sự nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình, phải là thứ đi kèm với một "mâm cỗ" thịnh soạn, phù hợp khẩu vị của khách hàng, chứ không phải đó là những lời hoa mỹ, điệu bộ bóng bẩy để che lấp một cách láu cá cho những sản phẩm tồi. Cốt lõi của kinh doanh vẫn là sản phẩm và cách đưa sản phẩm đến tay người tiêu dùng. Đừng có mơ chỉ cần học được cách huấn luyện đội ngũ chào duyên, nói ngọt là xong. Khách hàng giống như là vợ của chúng ta vậy đó. Đừng có hòng qua mắt họ.
Lời chào cao hơn mâm cỗ, nhưng nếu cỗ dở thì lần sau đừng hòng mời khách.
12/10/2017
Bích Hịp
Ấy là với cái sự mời ăn cỗ, là với văn hoá đời thường, còn trong kinh doanh thì sao?
Người Việt ta rất giỏi lễ nghĩa trong các ứng xử chốn quan trường, rồi các nghi thức dềnh dang cờ hoa ô lọng, là vì chúng ta ảnh hưởng rất lớn, rất sâu bởi nền Nho học. Nhưng, trong kinh thương thì ta lại rất kém. Ta kém từ cái tầm nhìn, phương pháp, chiến lược cho đến những kỹ năng, kỹ thuật và lễ nghĩa (tiêu chuẩn nghề) thông thường. Chính sách "trọng nông ức thương" của hàng ngàn năm phong kiến đã biến VN thành một nước nông nghiệp lạc hậu. Chúng ta xa lạ với guồng quay và văn hoá kinh doanh thế giới cả thế kỷ. Thêm vào đó là những năm tháng bao cấp, cơ chế xin - cho không tuân theo quy luật thị trường đã hình thành nên một nền kinh tế không tôn trọng người tiêu dùng, không lấy khách hàng làm trung tâm, đi mua mà như đi ăn xin...
Lúc này, cỗ bàn thì đã đạm bạc mà lời mời chào còn xa xỉ hơn.
Thực tế là để nhìn nhận và thay đổi chứ không phải để chối bỏ. Lịch sử nào cũng có thể sang trang. Tất cả phụ thuộc vào thái độ của những người đương thời chúng ta.
Ông TGĐ IQ8 cúi đầu chào khách là văn hoá của người Nhật. Ở Việt Nam hay ở đâu họ cũng làm vậy. Nhưng nếu họ có làm điều đó như một phương tiện để cạnh tranh, để PR - dựa trên sự thấu hiểu về mặt bằng chất lượng dịch vụ ngành bán lẻ xăng dầu Việt Nam - thì cũng không có gì là sai cả. Chúng ta không có căn cứ và không thể hồ đồ đánh giá là họ "giả tạo" được. Chúng ta có thể thích hay không thích là chuyện cá nhân từng người. Còn về mặt kinh doanh, họ được phép làm bất kỳ điều gì mà luật pháp và đạo đức cho phép. PR trung thực những gì tốt đẹp của doanh nghiệp, tổ chức không có gì là xấu, trái lại đó là cả một khoa học, nghệ thuật cần nỗ lực học hỏi và thực hành. Hãy ngừng suy nghĩ méo mó về PR. Hãy trân trọng những người kinh doanh tử tế và thôi nghi ngờ vô căn cứ. Nếu không chúng ta sẽ mãi nghèo.
Ở một bình diện khác, cùng với độ nóng của câu chuyện "cuộc chiến taxi" gần đây thì case IQ8 thêm một lần gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về văn hoá phục vụ, chất lượng dịch vụ của DN Việt, nhất là các DN Nhà nước quen lối coi thường khách hàng. Rồi đây, những thứ như chào hỏi, giải đáp thắc mắc, tư vấn sử dụng, đổi trả... là những yêu cầu tối thiểu mà một đơn vị kinh doanh phải đạt được. Và những "lời chào" đó phải đến từ thực tâm, từ sự nhận thức sâu sắc trách nhiệm của mình, phải là thứ đi kèm với một "mâm cỗ" thịnh soạn, phù hợp khẩu vị của khách hàng, chứ không phải đó là những lời hoa mỹ, điệu bộ bóng bẩy để che lấp một cách láu cá cho những sản phẩm tồi. Cốt lõi của kinh doanh vẫn là sản phẩm và cách đưa sản phẩm đến tay người tiêu dùng. Đừng có mơ chỉ cần học được cách huấn luyện đội ngũ chào duyên, nói ngọt là xong. Khách hàng giống như là vợ của chúng ta vậy đó. Đừng có hòng qua mắt họ.
Lời chào cao hơn mâm cỗ, nhưng nếu cỗ dở thì lần sau đừng hòng mời khách.
12/10/2017
Bích Hịp
NHÂN NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM 20/10
Ứng với 100 lao động nam, ở Indonesia có 61 phụ nữ làm việc. Con số này ở Việt Nam là 91, cao nhất trong khu vực.
Tuy nhiên có cảnh báo là phụ nữ trên 35 tuổi thường bị ra khỏi doanh nghiệp, đặc biệt trong ngành gia công và xây dựng. Năng suất họ chững lại. Mắt không còn đủ tinh, ngón tay không còn đủ nhanh, sức bền tăng ca không như trước, gánh nặng gia đình con cái cũng làm phân tâm…
Đến đây có hai luồng ý kiến trái ngược nhau.
Luồng thứ nhất: Phụ nữ cống hiến đến tuổi đó mà bị loại là vắt chanh bỏ vỏ. Công đoàn và Hội Phụ nữ phải vào cuộc để bảo vệ. Cần có luật pháp để ngăn chặn hiện tượng này. Tháng 9 vừa qua Quốc hội cũng nêu vấn đề này nhưng chưa đề ra được giải pháp.
Luồng thứ hai: Dưới áp lực cạnh tranh trong và ngoài nước, doanh nghiệp cần tuyển những lao động phù hợp nhất để bảo đảm năng lực cạnh tranh. Những lao động không phù hợp nên chuyển sang việc khác. Họ tự nguyện nghỉ do không cạnh tranh được với lớp trẻ, hoặc bị công ty cho nghỉ đúng luật.
Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến quản trị và khởi nghiệp. Xin các anh chị cho ý kiến.
Tuy nhiên có cảnh báo là phụ nữ trên 35 tuổi thường bị ra khỏi doanh nghiệp, đặc biệt trong ngành gia công và xây dựng. Năng suất họ chững lại. Mắt không còn đủ tinh, ngón tay không còn đủ nhanh, sức bền tăng ca không như trước, gánh nặng gia đình con cái cũng làm phân tâm…
Đến đây có hai luồng ý kiến trái ngược nhau.
Luồng thứ nhất: Phụ nữ cống hiến đến tuổi đó mà bị loại là vắt chanh bỏ vỏ. Công đoàn và Hội Phụ nữ phải vào cuộc để bảo vệ. Cần có luật pháp để ngăn chặn hiện tượng này. Tháng 9 vừa qua Quốc hội cũng nêu vấn đề này nhưng chưa đề ra được giải pháp.
Luồng thứ hai: Dưới áp lực cạnh tranh trong và ngoài nước, doanh nghiệp cần tuyển những lao động phù hợp nhất để bảo đảm năng lực cạnh tranh. Những lao động không phù hợp nên chuyển sang việc khác. Họ tự nguyện nghỉ do không cạnh tranh được với lớp trẻ, hoặc bị công ty cho nghỉ đúng luật.
Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến quản trị và khởi nghiệp. Xin các anh chị cho ý kiến.
Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017
BÁN THỨ KHÁCH HÀNG CẦN CHỨ KHÔNG PHẢI BÁN THỨ CHÚNG TA CÓ!!!
Dù rằng đã biết điều này từ rất lâu, nhưng tôi lại vừa mắc sai lầm thứ N. Vẫn một lỗi sai đó.
Trong buổi workshop tuần trước tôi tham gia, có một bạn hỏi thầy Hồ Trọng Lai rằng, khi một startup muốn gọi vốn thì cần chuẩn bị gì, và các quỹ đầu tư quan tâm đến điều gì?
Thầy nói, bạn cần chuẩn bị 1 Business Proposal (bản đề xuất kinh doanh) tốt. Business Proposal là gì?
Thật ra, nó cũng như 1 tài liệu để marketing. Lấy ví dụ, 1 sinh viên mới ra trường viết 1 CV chỉ liệt kê những gì đã học và bằng cấp, khả năng rớt rất cao vì lạc giữa hàng trăm bản CV hao hao như vậy. Còn một sinh viên tìm hiểu về công ty, biết họ mong muốn điều gì ở ứng viên, và viết rất rõ những năng lực của mình trong lĩnh vực đó như thế nào, thì khả năng đậu cao hơn nhiều.
Tương tư, khi bạn muốn kêu gọi vốn, bạn hãy viết những gì mà quỹ đầu tư quan tâm. Quỹ đầu tư quan tâm những gì? (Ngoại trừ một số trường hợp nhà đầu tư cực giàu, không có nhu cầu kiếm tiền, chỉ muốn cống hiến cho đời, thì có thể họ sẽ đầu tư cho những dự án, công nghệ tốt cho xã hội, môi trường…) Nhưng hầu hết các quỹ đầu tư không phải vậy. Họ không quan tâm đến sản phẩm của bạn tốt như thế nào, có giấy chứng nhận gì, là rau sạch hay nông nghiệp sạch hay cafe sạch…
Cái họ quan tâm là: LỢI NHUẬN LÀ BAO NHIÊU? RỦI RO RA SAO? ĐẦU TƯ VÔ THÌ AI QUẢN TRỊ, VÀ CÓ KHẢ NĂNG QUẢN TRỊ HAY KHÔNG? Vì vậy, nếu Business Proposal của bạn chỉ miêu tả về sản phẩm, tác dụng của nó… thì bạn fail rồi. Cái nhà đầu tư muốn đọc sẽ có cấu trúc kiểu: “Đây là 1 dự án có ROE (tỷ số lợi nhuận ròng trên vốn chủ sở hữu) trên 60%” hoặc “Trong 1 năm đầu tư vào 1 tỷ sẽ lấy được 2 tỷ…”. Lúc đó, nhà đầu tư mới lật tiếp xem hồ sơ của bạn.
Trong quyển Business Model Generation, phần Value Proposition có nhắc đến một số câu hỏi:
- Chúng Ta Mang Lại Giá Trị Gì Cho Khách Hàng?
- Chúng Ta Đang Giúp Khách Hàng Giải Quyết Được Điều Gì Trong Những Vấn Đề Của Họ?
- Chúng Ta Đang Đáp Ứng Nhu Cầu Nào Của Họ?
Hoặc nói đơn giản như anh Lâm Bình Bảo nói trong lớp Mô Hình Kinh Doanh: “Chúng ta giải quyết được cái Pain (nỗi đau) hay thỏa mãn được cái Gain (sự sung sướng) gì cho khách hàng?”
Về nguyên tắc, chúng ta phải BÁN THỨ KHÁCH HÀNG CẦN chứ không phải BÁN THỨ CHÚNG TA CÓ! từ “Bán” ở đây được hiểu theo nghĩa rộng là trao đi giá trị, chứ ko chỉ bó hẹp trong định nghĩa của nó. Và “Khách Hàng” trong mỗi bối cảnh sẽ khác nhau.
Nếu bạn là 1 startup muốn trình bày dự án, thì nhà đầu tư là khách hàng của bạn. Nếu trong một câu chuyện tình yêu, thì người yêu bạn chính là khách hàng của bạn. Chúng ta thử lấy một ví dụ về Startup và Nhà Đầu Tư. Một trong những sai lầm của startup là quá yêu đứa con tinh thần của mình. Nên khi tìm đến nhà đầu tư, anh ta chỉ thao thao bất tuyệt nói về những tính năng của sản phẩm mình tuyệt vời ra sao. Họ đã không nói những gì nhà đầu tư muốn nghe, mà họ chỉ nói những gì họ muốn nói.
Thậm chí khi nhà đầu tư tìm hiểu về sản phẩm của họ, thấy ok. Thì tiếp đến, nhà đầu tư sẽ hỏi ai sẽ là CEO. Hầu hết các startup đều nghĩ mình là người có ý tưởng và làm ra sản phẩm, thì mình phải làm CEO chứ. Sai rồi!!! Nhà đầu tư rất sợ điều đó. Họ rất sợ One-man show (thành ngữ tiếng Anh, ý nói 1 người mà quản lý toàn bộ mọi thứ). Họ giả định trong trường hợp người đó ra đường bị xe tông chết thì sao? Số tiền đầu tư của họ mất trắng à? Startup là người nghĩ ra ý tưởng, làm ra sản phẩm. Nhưng khi vào vấn đề chuyên môn, họ cần phải tìm ra nhà quản trị có chuyên môn tốt để điều hành. Một người startup nếu ko có kiến thức tài chính, quản trị… thì họ sẽ quản lý công ty thế nào? Nhưng người startup đó vẫn khăng khăng đòi làm CEO. Và, họ fail.
Có một câu chuyện cười kể cũng tương tự, như khi bạn bị đau đầu, bạn đến nhà thuốc mua thuốc. Đúng lúc nhà thuốc hết thuốc đau đầu, và họ tư vấn bạn dùng thuốc đau bụng! Họ chỉ muốn bán được hàng mà không quan tâm đến vấn đề của khách hàng là gì. Và dĩ nhiên, chắc chắn nhà thuốc sẽ không bán được hàng rồi. Giờ thì bạn hiểu chưa? Bạn đã từng làm như thế đấy. Và tôi cũng đã từng làm như thế rất rất nhiều lần.
Trong quyển Đàn Ông Sao Hỏa, Đàn Bà Sao Kim, cũng nêu những vấn đề này. Khi người đàn ông stress hoặc gặp chuyện không vui, họ thường có xu hướng rút vào hang ổ, suy nghĩ một mình cho đến khi tìm được giải pháp. Hoặc là kiếm một việc gì đó để làm cho khuây khỏa.
Ngược lại, một người phụ nữ khi gặp stress hoặc khó khăn trong cuộc sống, họ thường có xu hướng tìm người mình tin cậy để kể chuyện, nói để giải tỏa những khó chịu trong lòng. Bạn hãy tưởng tượng khi hai người này gặp nhau thì sao? Người đàn ông đang mệt mỏi, chỉ muốn ở một mình suy ngẫm. Còn người phụ nữ thì muốn kể chuyện, tâm sự với người đàn ông.
Và người đàn ông cảm thấy phiền phức, bị quấy rầy, sẽ phản ứng khó chịu, không chịu lắng nghe. Điều đó sẽ làm người phụ nữ cảm thấy tủi thân, giận dỗi, cho rằng người đàn ông không biết thấu hiểu. Nếu điều này vẫn tiếp diễn lâu dài, đến một ngày nào đó, họ sẽ lạc mất nhau. Không phải họ không yêu nhau, mà họ chưa hiểu được nhau.
Bởi vậy, chúng ta cần phải tìm hiểu “Khách Hàng” của mình là ai, họ mong muốn điều gì, chúng ta có điều đó không, có thể đáp ứng tốt nhu cầu của họ không, có thể giải quyết được vấn đề của họ không? Khi đó, chúng ta mới có thể cung cấp được giải pháp cho “Khách Hàng” của mình. Điều này sẽ phụ thuộc vào sự nỗ lực tìm hiểu “Khách Hàng” của chúng ta nhiều đến mức nào. Chúng ta cần thời gian. Sự cố gắng. Sự chân thành. Để thấu hiểu “Khách Hàng” của mình.
Nguyễn Hoàng Nam
Thành viên CEO SG1
Trong buổi workshop tuần trước tôi tham gia, có một bạn hỏi thầy Hồ Trọng Lai rằng, khi một startup muốn gọi vốn thì cần chuẩn bị gì, và các quỹ đầu tư quan tâm đến điều gì?
Thầy nói, bạn cần chuẩn bị 1 Business Proposal (bản đề xuất kinh doanh) tốt. Business Proposal là gì?
Thật ra, nó cũng như 1 tài liệu để marketing. Lấy ví dụ, 1 sinh viên mới ra trường viết 1 CV chỉ liệt kê những gì đã học và bằng cấp, khả năng rớt rất cao vì lạc giữa hàng trăm bản CV hao hao như vậy. Còn một sinh viên tìm hiểu về công ty, biết họ mong muốn điều gì ở ứng viên, và viết rất rõ những năng lực của mình trong lĩnh vực đó như thế nào, thì khả năng đậu cao hơn nhiều.
Tương tư, khi bạn muốn kêu gọi vốn, bạn hãy viết những gì mà quỹ đầu tư quan tâm. Quỹ đầu tư quan tâm những gì? (Ngoại trừ một số trường hợp nhà đầu tư cực giàu, không có nhu cầu kiếm tiền, chỉ muốn cống hiến cho đời, thì có thể họ sẽ đầu tư cho những dự án, công nghệ tốt cho xã hội, môi trường…) Nhưng hầu hết các quỹ đầu tư không phải vậy. Họ không quan tâm đến sản phẩm của bạn tốt như thế nào, có giấy chứng nhận gì, là rau sạch hay nông nghiệp sạch hay cafe sạch…
Cái họ quan tâm là: LỢI NHUẬN LÀ BAO NHIÊU? RỦI RO RA SAO? ĐẦU TƯ VÔ THÌ AI QUẢN TRỊ, VÀ CÓ KHẢ NĂNG QUẢN TRỊ HAY KHÔNG? Vì vậy, nếu Business Proposal của bạn chỉ miêu tả về sản phẩm, tác dụng của nó… thì bạn fail rồi. Cái nhà đầu tư muốn đọc sẽ có cấu trúc kiểu: “Đây là 1 dự án có ROE (tỷ số lợi nhuận ròng trên vốn chủ sở hữu) trên 60%” hoặc “Trong 1 năm đầu tư vào 1 tỷ sẽ lấy được 2 tỷ…”. Lúc đó, nhà đầu tư mới lật tiếp xem hồ sơ của bạn.
Trong quyển Business Model Generation, phần Value Proposition có nhắc đến một số câu hỏi:
- Chúng Ta Mang Lại Giá Trị Gì Cho Khách Hàng?
- Chúng Ta Đang Giúp Khách Hàng Giải Quyết Được Điều Gì Trong Những Vấn Đề Của Họ?
- Chúng Ta Đang Đáp Ứng Nhu Cầu Nào Của Họ?
Hoặc nói đơn giản như anh Lâm Bình Bảo nói trong lớp Mô Hình Kinh Doanh: “Chúng ta giải quyết được cái Pain (nỗi đau) hay thỏa mãn được cái Gain (sự sung sướng) gì cho khách hàng?”
Về nguyên tắc, chúng ta phải BÁN THỨ KHÁCH HÀNG CẦN chứ không phải BÁN THỨ CHÚNG TA CÓ! từ “Bán” ở đây được hiểu theo nghĩa rộng là trao đi giá trị, chứ ko chỉ bó hẹp trong định nghĩa của nó. Và “Khách Hàng” trong mỗi bối cảnh sẽ khác nhau.
Nếu bạn là 1 startup muốn trình bày dự án, thì nhà đầu tư là khách hàng của bạn. Nếu trong một câu chuyện tình yêu, thì người yêu bạn chính là khách hàng của bạn. Chúng ta thử lấy một ví dụ về Startup và Nhà Đầu Tư. Một trong những sai lầm của startup là quá yêu đứa con tinh thần của mình. Nên khi tìm đến nhà đầu tư, anh ta chỉ thao thao bất tuyệt nói về những tính năng của sản phẩm mình tuyệt vời ra sao. Họ đã không nói những gì nhà đầu tư muốn nghe, mà họ chỉ nói những gì họ muốn nói.
Thậm chí khi nhà đầu tư tìm hiểu về sản phẩm của họ, thấy ok. Thì tiếp đến, nhà đầu tư sẽ hỏi ai sẽ là CEO. Hầu hết các startup đều nghĩ mình là người có ý tưởng và làm ra sản phẩm, thì mình phải làm CEO chứ. Sai rồi!!! Nhà đầu tư rất sợ điều đó. Họ rất sợ One-man show (thành ngữ tiếng Anh, ý nói 1 người mà quản lý toàn bộ mọi thứ). Họ giả định trong trường hợp người đó ra đường bị xe tông chết thì sao? Số tiền đầu tư của họ mất trắng à? Startup là người nghĩ ra ý tưởng, làm ra sản phẩm. Nhưng khi vào vấn đề chuyên môn, họ cần phải tìm ra nhà quản trị có chuyên môn tốt để điều hành. Một người startup nếu ko có kiến thức tài chính, quản trị… thì họ sẽ quản lý công ty thế nào? Nhưng người startup đó vẫn khăng khăng đòi làm CEO. Và, họ fail.
Có một câu chuyện cười kể cũng tương tự, như khi bạn bị đau đầu, bạn đến nhà thuốc mua thuốc. Đúng lúc nhà thuốc hết thuốc đau đầu, và họ tư vấn bạn dùng thuốc đau bụng! Họ chỉ muốn bán được hàng mà không quan tâm đến vấn đề của khách hàng là gì. Và dĩ nhiên, chắc chắn nhà thuốc sẽ không bán được hàng rồi. Giờ thì bạn hiểu chưa? Bạn đã từng làm như thế đấy. Và tôi cũng đã từng làm như thế rất rất nhiều lần.
Trong quyển Đàn Ông Sao Hỏa, Đàn Bà Sao Kim, cũng nêu những vấn đề này. Khi người đàn ông stress hoặc gặp chuyện không vui, họ thường có xu hướng rút vào hang ổ, suy nghĩ một mình cho đến khi tìm được giải pháp. Hoặc là kiếm một việc gì đó để làm cho khuây khỏa.
Ngược lại, một người phụ nữ khi gặp stress hoặc khó khăn trong cuộc sống, họ thường có xu hướng tìm người mình tin cậy để kể chuyện, nói để giải tỏa những khó chịu trong lòng. Bạn hãy tưởng tượng khi hai người này gặp nhau thì sao? Người đàn ông đang mệt mỏi, chỉ muốn ở một mình suy ngẫm. Còn người phụ nữ thì muốn kể chuyện, tâm sự với người đàn ông.
Và người đàn ông cảm thấy phiền phức, bị quấy rầy, sẽ phản ứng khó chịu, không chịu lắng nghe. Điều đó sẽ làm người phụ nữ cảm thấy tủi thân, giận dỗi, cho rằng người đàn ông không biết thấu hiểu. Nếu điều này vẫn tiếp diễn lâu dài, đến một ngày nào đó, họ sẽ lạc mất nhau. Không phải họ không yêu nhau, mà họ chưa hiểu được nhau.
Bởi vậy, chúng ta cần phải tìm hiểu “Khách Hàng” của mình là ai, họ mong muốn điều gì, chúng ta có điều đó không, có thể đáp ứng tốt nhu cầu của họ không, có thể giải quyết được vấn đề của họ không? Khi đó, chúng ta mới có thể cung cấp được giải pháp cho “Khách Hàng” của mình. Điều này sẽ phụ thuộc vào sự nỗ lực tìm hiểu “Khách Hàng” của chúng ta nhiều đến mức nào. Chúng ta cần thời gian. Sự cố gắng. Sự chân thành. Để thấu hiểu “Khách Hàng” của mình.
Nguyễn Hoàng Nam
Thành viên CEO SG1
VƯỢT GIỚI HẠN
Hôm qua, có một anh bạn người Pháp nhận xét với tôi rằng, người Việt Nam rất tài giỏi, nhất là trong ngành nghệ thuật, nhiếp ảnh, thủ công…, thậm chí có năng khiếu vượt trội các đồng nghiệp phương Tây, nhưng vấn đề là, không có ai đặt ra cho chúng ta những thách thức – hay nói đúng hơn là chúng ta không tự đặt ra các thách thức cho chính mình – để có thể vươn tới sự hoàn thiện. Hình như, khi đạt được một mức độ thành công nào đó, chúng ta hay tự thoả mãn, và chấp nhận cái giới hạn phía trước.
Hồi mới mở dịch vụ tổ chức sự kiện, Le Bros may mắn được làm chuỗi hoạt động rất lớn cho Công ty Honda. Các bạn nhân viên của Honda nói rằng, họ được giao nhiệm vụ giám sát và “review” công việc của chúng tôi. Họ làm thế thật, soi từng tí, từng cái ốc vít, từng cái nút buộc. Một số đồng nghiệp của tôi khó chịu ra mặt. Còn tôi bảo: Chúng ta gặp may đấy. Làm việc với công ty Nhật, họ càng khó tính thì chúng ta càng nhanh trưởng thành. Từ đó, cái backdrop trước mặt tôi không bao giờ bị nhăn, một lá cờ treo không bao giờ lệch.
Làm việc với tôi, các bạn nhân viên hiểu rằng, một khoảng cách (space) đúp giữa hai chữ trong văn bản là thừa, và từ sau dính vào dấu chấm, dấu phẩy phía trước nghĩa là thiếu; hai tấm ảnh ngang nhau trên một slide PowerPoint mà không ngay hàng thẳng lối là không chấp nhận được. Có thể, sự cầu toàn này không làm cho văn bản hay bài thuyết trình hay hơn, nhưng đó là thái độ trách nhiệm với mỗi điều mình làm.
Ngày bắt đầu in tạp chí Đẹp, tôi rải báo nằm ngay cạnh máy in, tự tay ký bản, phê duyệt từng trang in. Mỗi đợt chỉnh mực xong, người thợ đưa cho tôi một cái kính lúp bé xíu, soi từng cm2 trên trang báo. Một dấu chấm nghĩa là lô in có sạn, một đường vân mờ nghĩa là dầu in chưa chuẩn, sắc đen chưa thắm long lanh là chưa đủ sắc độ sâu… Dần dà, người thợ in hiểu ý, tự kiểm duyệt đến mức tuyệt đối mới kêu tôi dậy ký bài. Tự anh ấy đẩy mình đến mức hoàn hảo, và đó là lý do tạp chí Đẹp luôn được in đẹp nhất.
Tôi có một đối tác người Hong Kong. Anh ta siêu khó tính. Làm event với anh ta, quân tôi mất ngủ, căng thẳng, bực bội, vì anh ta kỹ từng chi tiết nhỏ. Chúng tôi tổ chức một sự kiện cho SYM ở nhà thi đấu Phú Thọ, dựng một mô hình toà nhà 3D lên, anh ta ngắm nghía hậu cảnh và nói: “Vinh à, công trình của chúng ta rất đẹp, nhưng mấy toà nhà đang thi công phía xa kia làm xấu hết cả.
Chúng ta nên dựng một tấm vách che nó đi.” Nói là làm, cái vách ấy không nằm trong scope of work mà chúng tôi cam kết với khách hàng. Ở giữa sân là một cái mô hình tháp Big Ben cao 8 mét, dưới chân không có gì cả. Nhưng anh ta cho rằng, để cái tháp trơ trọi vậy rất xấu, ta nên thuê hoa phủ kín chân tháp cho đẹp. Và chúng tôi tốn thêm mớ tiền, làm cái điều dĩ nhiên không có trong thoả thuận với khách hàng. Dĩ nhiên, chúng tôi thoả mãn với sự hoàn hảo, cho dù chưa chắc khách hàng đã nhận ra điều đó.
Vốn dĩ chúng ta rất dễ thoả hiệp với chất lượng mình có. Nhiều người thường phẩy tay, “ở Việt Nam ấy mà”… và coi sự chưa hoàn hảo như một lẽ thường tình. Như thế, chúng ta đã bỏ mất cái cơ hội thách thức chính mình vượt qua cái giới hạn tự mình đặt ra đó.
Hồi mới mở dịch vụ tổ chức sự kiện, Le Bros may mắn được làm chuỗi hoạt động rất lớn cho Công ty Honda. Các bạn nhân viên của Honda nói rằng, họ được giao nhiệm vụ giám sát và “review” công việc của chúng tôi. Họ làm thế thật, soi từng tí, từng cái ốc vít, từng cái nút buộc. Một số đồng nghiệp của tôi khó chịu ra mặt. Còn tôi bảo: Chúng ta gặp may đấy. Làm việc với công ty Nhật, họ càng khó tính thì chúng ta càng nhanh trưởng thành. Từ đó, cái backdrop trước mặt tôi không bao giờ bị nhăn, một lá cờ treo không bao giờ lệch.
Làm việc với tôi, các bạn nhân viên hiểu rằng, một khoảng cách (space) đúp giữa hai chữ trong văn bản là thừa, và từ sau dính vào dấu chấm, dấu phẩy phía trước nghĩa là thiếu; hai tấm ảnh ngang nhau trên một slide PowerPoint mà không ngay hàng thẳng lối là không chấp nhận được. Có thể, sự cầu toàn này không làm cho văn bản hay bài thuyết trình hay hơn, nhưng đó là thái độ trách nhiệm với mỗi điều mình làm.
Ngày bắt đầu in tạp chí Đẹp, tôi rải báo nằm ngay cạnh máy in, tự tay ký bản, phê duyệt từng trang in. Mỗi đợt chỉnh mực xong, người thợ đưa cho tôi một cái kính lúp bé xíu, soi từng cm2 trên trang báo. Một dấu chấm nghĩa là lô in có sạn, một đường vân mờ nghĩa là dầu in chưa chuẩn, sắc đen chưa thắm long lanh là chưa đủ sắc độ sâu… Dần dà, người thợ in hiểu ý, tự kiểm duyệt đến mức tuyệt đối mới kêu tôi dậy ký bài. Tự anh ấy đẩy mình đến mức hoàn hảo, và đó là lý do tạp chí Đẹp luôn được in đẹp nhất.
Tôi có một đối tác người Hong Kong. Anh ta siêu khó tính. Làm event với anh ta, quân tôi mất ngủ, căng thẳng, bực bội, vì anh ta kỹ từng chi tiết nhỏ. Chúng tôi tổ chức một sự kiện cho SYM ở nhà thi đấu Phú Thọ, dựng một mô hình toà nhà 3D lên, anh ta ngắm nghía hậu cảnh và nói: “Vinh à, công trình của chúng ta rất đẹp, nhưng mấy toà nhà đang thi công phía xa kia làm xấu hết cả.
Chúng ta nên dựng một tấm vách che nó đi.” Nói là làm, cái vách ấy không nằm trong scope of work mà chúng tôi cam kết với khách hàng. Ở giữa sân là một cái mô hình tháp Big Ben cao 8 mét, dưới chân không có gì cả. Nhưng anh ta cho rằng, để cái tháp trơ trọi vậy rất xấu, ta nên thuê hoa phủ kín chân tháp cho đẹp. Và chúng tôi tốn thêm mớ tiền, làm cái điều dĩ nhiên không có trong thoả thuận với khách hàng. Dĩ nhiên, chúng tôi thoả mãn với sự hoàn hảo, cho dù chưa chắc khách hàng đã nhận ra điều đó.
Vốn dĩ chúng ta rất dễ thoả hiệp với chất lượng mình có. Nhiều người thường phẩy tay, “ở Việt Nam ấy mà”… và coi sự chưa hoàn hảo như một lẽ thường tình. Như thế, chúng ta đã bỏ mất cái cơ hội thách thức chính mình vượt qua cái giới hạn tự mình đặt ra đó.
Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017
VINFAST SẼ THÀNH CÔNG?
Đối với nhiều người Việt, Vinfast chỉ có thể thành công nếu sản xuất được các dòng xe hơi nhắm vào nhu cầu phổ thông (xe sedan, xe SUV) với giá thành hợp lý/rẻ. Vậy nếu Vinfast chọn phân khúc cao cấp thì sao? Và sản xuất xe với giá thành hợp lý có dễ trong thực tế hiện nay?
Trước hết, về thị trường, có quá nhiều con số thống kê cho thấy bình quân tỷ lệ ô tô trên 1000 dân ở VN còn quá thấp. Điều này cho thấy tiềm năng của thị trường là không phải bàn cãi. Vậy đâu là phân khúc đang khát mua xe và có khả năng chi trả nhất? Nổi bật lên là tầng lớp tri thức trẻ (25-40t) khá giả, thu nhập tốt nhờ sự tăng trưởng liên tục của nền kinh tế VN trong những năm gần đây.
Lượng khách hàng tiềm năng này đang ngày càng đông kéo theo nhu cầu sở hữu ô tô gia tăng đáng kể. Họ tập trung ở các thành phố lớn, các trung tâm công nghiệp lớn trên cả nước. Câu hỏi giờ đây là, thế hệ này sẵn sàng chi trả bao nhiêu để sở hữu 1 chiếc ô tô lần đầu tiên trong đời họ?
Trong khi đó giá ô tô đang ngày càng rẻ, các sedan hạng C chỉ từ 600tr và sedan hạng D cũng chỉ bắt đầu với giá hơn 800tr. Các phân khúc đủ tốt để người sử dụng trải nghiệm lần đầu có thể đặt niềm tin.
Vì những lý do này, phải nói rằng 1 thương hiệu mới ra nếu lựa chọn phân khúc cao cấp (> 1tỷ) thì gần như nắm chắc phần thất bại. Với tính cách ăn chắc mặc bền của dân Việt, sẽ không có nhiều người dám bỏ hơn 1 tỷ để làm chuột bạch cho một sản phẩm chưa được kiểm chứng. Hơn nữa, lựa chọn dòng xe cao cấp để bắt đầu, đồng nghĩa với việc Vin tự thu hẹp phân khúc khách hàng của họ. Vinfast sẽ chết nhanh chóng bởi sự tự tin thái quá.
Thế còn sản xuất xe với giá thành hợp lý có dễ? Muốn giảm giá thành, không gì khác phải cắt giảm chi phí bao gồm: linh kiện phụ tùng lắp ráp, chi phí sản xuất, tăng năng xuất lao động...
- Để giảm giá đầu vào phụ tùng linh kiện, cần có 2 yếu tố: 1-tỷ lệ nội địa hoá phải cao; 2-lượng đặt hàng phải đủ lớn
- Để cắt giảm chi phí sản xuất, đòi hỏi dây chuyền công nghệ sản xuất hiện đại, tự động hoá cao, mô hình quản lý tiên tiến, quản trị chặt chẽ hoạt động...
- Để tăng năng suất lao động, đòi hỏi tối ưu hoá dây truyền sản xuất, con người được đào tạo có tính chuyên môn hoá cao, ứng dụng sâu các phần mềm hỗ trợ quản lý doanh nghiệp...
Nguyên lý của sản xuất là sản lượng càng lớn thì giá thành càng giảm. Có nghĩa là, Vinfast phải dự báo đúng nhu cầu thị trường, tính toán sản lượng tiêu thụ đảm bảo ở mức đủ lớn nhằm tiệm cận mức chi phí cận biên.
Thêm nữa, để tăng hiệu quả hoạt động, Vinfast không được phép đa dạng hoá sản phẩm (ít nhất trong giai đoạn đầu) vì nếu đi ngược lại điều này sẽ làm tăng chi phí quản lý và đội giá thành sản phẩm nếu lượng bán ra của mỗi dòng xe không nhiều.
Trước những thách thức này, có thể nói Vinfast sẽ phải giải quá nhiều bài toán cùng lúc để có được chiếc xe giá thành tốt. Trong khi đó, theo lộ trình cắt giảm thuế quan, năm 2018 xe nhập khẩu từ các nước ASEAN vào Việt Nam sẽ là 0%, giá xe nhập khẩu sẽ giảm mạnh. Vinfast khi đó sẽ không chỉ phải cạnh tranh với các nhà lắp ráp trong nước như Thaco, Trường Hải, Toy... mà còn phải đối mặt với các nhà phân phối xe nhập khẩu. Áp lực cạnh tranh là vô cùng khốc liệt.
Chờ xem...
PS: Bài phân tích dưới góc nhìn cá nhân.
Trước hết, về thị trường, có quá nhiều con số thống kê cho thấy bình quân tỷ lệ ô tô trên 1000 dân ở VN còn quá thấp. Điều này cho thấy tiềm năng của thị trường là không phải bàn cãi. Vậy đâu là phân khúc đang khát mua xe và có khả năng chi trả nhất? Nổi bật lên là tầng lớp tri thức trẻ (25-40t) khá giả, thu nhập tốt nhờ sự tăng trưởng liên tục của nền kinh tế VN trong những năm gần đây.
Lượng khách hàng tiềm năng này đang ngày càng đông kéo theo nhu cầu sở hữu ô tô gia tăng đáng kể. Họ tập trung ở các thành phố lớn, các trung tâm công nghiệp lớn trên cả nước. Câu hỏi giờ đây là, thế hệ này sẵn sàng chi trả bao nhiêu để sở hữu 1 chiếc ô tô lần đầu tiên trong đời họ?
Trong khi đó giá ô tô đang ngày càng rẻ, các sedan hạng C chỉ từ 600tr và sedan hạng D cũng chỉ bắt đầu với giá hơn 800tr. Các phân khúc đủ tốt để người sử dụng trải nghiệm lần đầu có thể đặt niềm tin.
Vì những lý do này, phải nói rằng 1 thương hiệu mới ra nếu lựa chọn phân khúc cao cấp (> 1tỷ) thì gần như nắm chắc phần thất bại. Với tính cách ăn chắc mặc bền của dân Việt, sẽ không có nhiều người dám bỏ hơn 1 tỷ để làm chuột bạch cho một sản phẩm chưa được kiểm chứng. Hơn nữa, lựa chọn dòng xe cao cấp để bắt đầu, đồng nghĩa với việc Vin tự thu hẹp phân khúc khách hàng của họ. Vinfast sẽ chết nhanh chóng bởi sự tự tin thái quá.
Thế còn sản xuất xe với giá thành hợp lý có dễ? Muốn giảm giá thành, không gì khác phải cắt giảm chi phí bao gồm: linh kiện phụ tùng lắp ráp, chi phí sản xuất, tăng năng xuất lao động...
- Để giảm giá đầu vào phụ tùng linh kiện, cần có 2 yếu tố: 1-tỷ lệ nội địa hoá phải cao; 2-lượng đặt hàng phải đủ lớn
- Để cắt giảm chi phí sản xuất, đòi hỏi dây chuyền công nghệ sản xuất hiện đại, tự động hoá cao, mô hình quản lý tiên tiến, quản trị chặt chẽ hoạt động...
- Để tăng năng suất lao động, đòi hỏi tối ưu hoá dây truyền sản xuất, con người được đào tạo có tính chuyên môn hoá cao, ứng dụng sâu các phần mềm hỗ trợ quản lý doanh nghiệp...
Nguyên lý của sản xuất là sản lượng càng lớn thì giá thành càng giảm. Có nghĩa là, Vinfast phải dự báo đúng nhu cầu thị trường, tính toán sản lượng tiêu thụ đảm bảo ở mức đủ lớn nhằm tiệm cận mức chi phí cận biên.
Thêm nữa, để tăng hiệu quả hoạt động, Vinfast không được phép đa dạng hoá sản phẩm (ít nhất trong giai đoạn đầu) vì nếu đi ngược lại điều này sẽ làm tăng chi phí quản lý và đội giá thành sản phẩm nếu lượng bán ra của mỗi dòng xe không nhiều.
Trước những thách thức này, có thể nói Vinfast sẽ phải giải quá nhiều bài toán cùng lúc để có được chiếc xe giá thành tốt. Trong khi đó, theo lộ trình cắt giảm thuế quan, năm 2018 xe nhập khẩu từ các nước ASEAN vào Việt Nam sẽ là 0%, giá xe nhập khẩu sẽ giảm mạnh. Vinfast khi đó sẽ không chỉ phải cạnh tranh với các nhà lắp ráp trong nước như Thaco, Trường Hải, Toy... mà còn phải đối mặt với các nhà phân phối xe nhập khẩu. Áp lực cạnh tranh là vô cùng khốc liệt.
Chờ xem...
PS: Bài phân tích dưới góc nhìn cá nhân.
Nhãn:
phân tích,
VINFAST,
xe VINFAST
Google Account Video Purchases
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017
BẠN ĐÃ THẤT BẠI BAO NHIÊU LẦN?
Tôi có một thằng bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học. Phòng chúng tôi có 8 người, 4 thằng Công Nghệ Thông Tin (có 1 thằng lớp Cử Nhân Tài Năng, điểm thi đại học đầu vào trên 27đ), 2 thằng Vật Lý, 1 thằng Hóa, 1 thằng Địa Chất. Trong số 8 thằng, thằng Vật Lý là thằng quái chiêu nhất. Nó và thằng Cử Nhân Tài Năng thi rớt Anh văn đầu vào (để chia lớp, rớt thì phải học Anh văn mức thấp nhất), thế là nó lập nhóm với thằng Cử Nhân Tài Năng, chơi trò nói tiếng Anh hàng ngày. Trong bất cứ sinh hoạt gì cũng bắt buộc dùng tiếng Anh, nói 1 câu tiếng Việt là phạt 5k vào quỹ. 2 đứa vốn ko nhiều từ vựng tiếng Anh, nên mỗi lần muốn nói cái gì là ôm quyển từ điển ra tra. Tôi chứng kiến nhiều cảnh dở khóc dở cười khi 1 trong 2 thằng vào nhà tắm mà quên mang đồ, ko nhớ ra từ tiếng Anh, đành phải quấn khăn chạy vào. Thời đó làm gì đã có điện thoại để chụp hình như bây giờ, nếu không sẽ nhiều trò hay :)) Nhưng qua 1 thời gian, khả năng tiếng Anh của 2 đứa nó cũng tăng lên rõ rệt.
Thằng Vật Lý là thằng có đầu óc theo hướng rất khác người. Khoa Vật Lý tổ chức cuộc thi chế tạo xe đua. Những nhóm khác thì dùng motor điện, dùng pin, dùng năng lượng mặt trời...vv. Nó dùng thuốc nổ. Không biết nó kiếm được ở đâu ra 1 ít thuốc nổ, nhồi vào đuôi xe. Đến khi đua, nó châm ngòi, xe nó về đích đầu tiên, nhưng gây ra hỏa hoạn sao đó, cuối cùng bị loại.
Năm 4 đại học, nó bắt đầu buôn bán. Nó nhập quần áo từ Trung Quốc về, đăng lên mạng bán. Sau này kể lại, nó nói tao là một trong những người đầu tiên tạo trào lưu đó ở Sài Gòn. Có ngày tiền lời bán lên đến vài triệu. Đối với sinh viên, đó là một con số khủng khiếp. Và nó bỏ học, để lao vào kinh doanh. Bọn tôi ra trường, bắt đầu đi làm, còn nó thì vẫn tiếp tục kinh doanh. Nghe nói có những tháng nó lời hàng trăm triệu. Nó rủ thêm vài đứa bạn nữa thành lập công ty. Bẵng đi 1 thời gian, khi tôi gặp lại, thì nó vừa phá sản. Nó tâm sự: "Hàng lấy bên Trung Quốc về, hình chụp thì đẹp do tụi TQ lấy hình bên Hàn Quốc Nhật Bản gì đó, nhưng hàng về tay thì thua xa. Tao bán trên mạng, lấy hình đó luôn. Mà mày biết rồi đó, tiếng xấu đồn xa. Nhiều đứa nó mua không giống như hình, và dẫn đến bị tẩy chay. Sập tiệm thôi." Sau khi trang trải nợ nần, nó nợ lại 40tr. Trong lúc say, nó từng tuyên bố, tao sẽ trở thành triệu phú đô la trước 30 tuổi.
Khi điện thoại thông minh bắt đầu xuất hiện, nó rủ tôi và thằng Cử Nhân Tài Năng làm 1 mạng xã hội trên điện thoại, và gọi điện thoại bằng interner miễn phí. Tôi còn nhớ dự án đó đặt tên là Spider. Thời đó còn chưa có Viber, cũng chưa có ứng dụng Facebook trên điện thoại. Tôi lúc đó đang làm lập trình cho một công ty nhà nước. Ban ngày làm ở công ty, buổi tối chạy qua chỗ nó ngồi bàn bạc ý tưởng và làm.
Lúc đó nhóm 3 thằng, rồi có gọi thêm 1 thằng học chung đại học vào làm chung. Nhưng công việc của tôi quá nhiều, cộng thêm ý tưởng thì hay, mà gặp nhiều khó khăn trong lúc code và triển khai. Tôi xin rút khỏi nhóm, để lại số tiền góp vốn ban đầu, coi như là đền bù. Nó viết cho tôi một cái mail, nói là tụi tao sẽ giữ lại số vốn này, chờ một ngày mày quay lại. Và dự án fail. Vài năm sau, tôi nhớ hình như năm 2012, nó có chat với tôi, nói nếu hồi đó còn kiên trì theo đuổi, cho cái app đó lên được App Store và Google Play Store, thì tụi mình giờ giàu rồi. (dĩ nhiên, 1 ý tưởng tốt, 1 sản phẩm tốt để đến được thành công còn phải trải qua nhiều điều khác, đôi khi phải cần 1 chút may mắn nữa.)
Nó với thằng Cử Nhân Tài Năng lập công ty, chuyển qua tập trung làm phần mềm cho các doanh nghiệp và các shop bán hàng online. Tôi nhớ một trong những phần mềm nó viết kiểu lọc ra một list các forum thương mại điện tử kiểu 5giay, enbac, rongbay... (đại khái thế, lâu quá tôi ko còn nhớ), và chỉ cần đăng 1 bài thì trên tất cả các forum đó sẽ đăng bài, và up bài thường xuyên tự động cho bài lên trên top. Việc kinh doanh nghe nói cũng khá thành công. Đã có lúc nó mở ra cả chi nhánh ở Hà Nội và Đà Nẵng với khá nhiều nhân viên. Nhưng sau một thời gian gặp lại, nó nói fail rồi. Nó nói, những phần mềm tụi nó viết ra, được một thời gian là bị tụi trên mạng crack, xong quăng lên làm phần mềm miễn phí. Cộng với việc thị trường thương mại điện tử thay đổi quá nhanh, nó ko nắm bắt được nên sập tiệm. Tôi ngồi uống cafe với 2 đứa nó, nghe tụi nó nói, đã có mấy tháng trời liên tục, tụi nó vật vờ, không lên công ty, ở nhà nằm chán nản. Và rồi cũng phải đứng dậy.
Tôi vẫn thỉnh thoảng có liên hệ, thấy nó thất bại thêm vài lần nữa với một số app cho điện thoại. Sau này, tôi nghe nói thằng Cử Nhân Tài Năng tách ra, nó thì vẫn kiên trì với công ty. Và cách đây khoảng 1 tháng, tôi thấy nó xuất hiện trên báo đài nhiều. Nó vừa làm ra một app khá nổi tiếng, nghe nói đứng top trên Google Play Store và App Store, với 6 triệu lượt tải trên toàn cầu (chưa tính Trung Quốc, và nó nói dự đoán Trung Quốc khoảng 50 triệu nữa. Không có con số chính xác vì Trung Quốc chặn Google thu thập data). Giấc mơ triệu phú đô la của nó giờ đây đã thành sự thật!!
-------------------------
Gần đây, tôi có may mắn được tham dự vào lớp CEO Chuyên Sâu của group QT&KN. Hai tháng trước, khi kết thúc khóa học, Thầy có cho tụi tôi một bài tập, để rèn sự va chạm và đàm phán. Tuần trước, Thầy gọi mọi người lên công ty Thầy, và yêu cầu mọi người viết ra 2 bảng. Bảng thứ nhất là những khó khăn trong quá trình làm việc. Bảng thứ 2, là nếu được làm lại, em sẽ làm gì để làm tốt hơn. Mọi người cùng lên chia sẻ rất nhiều, cùng viết ra những khó khăn, những kinh nghiệm, và sẽ làm tốt hơn như thế nào nếu có cơ hội làm lại. Sau đó, Thầy mới chỉ vào tấm bảng thứ 2, nói: "Đây chính là quy trình!
Các em phải tự mình trải qua, thể nghiệm thực sự mới viết ra được những cái này, và từ những cái này mới ra quy trình làm việc." Thầy còn bảo, có một số bạn có inbox và gửi mail cho Thầy hỏi khó khăn trong công việc, nhưng Thầy ko trả lời. Thầy muốn mọi người phải tự tìm câu trả lời thay vì cứ gặp khó khăn là đi hỏi. (Tuy nhiên, Thầy vẫn chuyển xuống cho chị Bắc theo dõi sát các case đó, để nếu trong trường hợp nghiêm trọng thì Thầy sẽ cứu.) Thầy nói, các em cứ thất bại, không sao hết, quan trọng là học được gì từ thất bại đó. Giả sử năm nay mình fail ở công ty đó, nhưng mình đã biết luật chơi của công ty đó thì năm sau mình cải tiến để có thể thắng được. (anh An Trà Việt của lớp CEO 2 SG cũng đã từng chia sẻ về việc này, anh cũng từng thất bại khi đưa trà vào Samsung, nhưng qua năm thứ 2 thì anh thành công). Và từ những trải nghiệm thực tế, mình học được cái gì. VD như trong đàm phán để chốt hợp đồng, mình phải tiên đoán được người ta sẽ đòi hỏi những yêu cầu gì, có những câu hỏi thế nào... để mình có thể chuẩn bị trước được, và xử lý tình huống. Bởi nếu ko có chuẩn bị trước, thì sẽ rất dễ bị động. Và càng trải nghiệm nhiều, thì chúng ta càng có kinh nghiệm để tiên đoán tốt hơn về các tình huống, và đưa ra được những xử lý chính xác hơn.
Quan trọng nhất, đó là KHÔNG BỎ CUỘC! Nếu gặp khó khăn một cái, bỏ cuộc, nhảy qua cái khác. Rồi tiếp tục gặp khó khăn, lại bỏ cuộc tiếp, nhảy qua cái khác. Thì 10 năm sau, chúng ta chẳng là ai cả. Tôi cực thấm câu nói này của Thầy, bởi tôi đã trong hoàn cảnh đó. Trước đây tôi cũng đã từng có 1 business, và gặp cái nút thắt ko thể giải quyết được, tôi bỏ cuộc ngay tại đó. Và tôi mở 1 business tiếp theo, và sau 1 thời gian hoạt động, tôi gặp lại chính cái nút thắt đó. Bởi vậy, Thầy nói, hãy cứ tìm ra solution cho vấn đề. Có thể chấp nhận thua lỗ mất mát tiền bạc, để cởi được cái nút thắt đó, rồi sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ vượt qua dễ dàng, và kiếm lại được rất nhiều tiền!
Tôi có thể liệt kê ra cho bạn rất nhiều VD về những lần thất bại của các công ty trước khi họ trở thành công ty hàng đầu thế giới, hay những con người có những thành tựu xuất sắc:
- Walt Disney đã bị từ chối 302 lần trước khi gom góp đủ tiền thành lập công ty, công ty kiếm hàng tỷ đô mỗi năm.
- Howard Schultz (người sáng lập cafe Starbucks) đã đưa ra lời đề nghị đầu tư với 242 người, và có tới 217 từ chối: "Hãy thử tưởng tượng bạn sẽ phải giữ vững niềm tin thế nào để nghe rất nhiều lời từ chối với lý do tại sao ý tưởng của bạn không đáng để đầu tư... Đó quả là một khoảng thời gian thật khó khăn"."
- Ông tổ gà rán KFC Harland Sander bị từ chối 1.009 lần khi đi dọc đất nước để chào bán công thức gà rán và gói gia vị.
- Nhà văn Mỹ nổi tiếng Stephen King bắt đầu sự nghiệp của mình với một cuốn tiểu thuyết đã bị các nhà xuất bản từ chối 30 lần. Ông đã ném nó vào thùng rác cho đến khi vợ ông nhặt lại và thuyết phục ông tiếp tục hoàn thành cuốn tiểu thuyết.
- Ban nhạc huyền thoại The Beatles từng bị nhiều công ty thu âm từ chối khi họ mới bắt đầu sự nghiệp âm nhạc của mình.
- Thomas Edison đã thất bại hàng ngàn lần để phát minh ra bóng đèn điện.
.............
" Không bao giờ là thất bại - Tất cả là thử thách"
Chung Ju Yung - Người sáng lập tập đoàn Hyundai
Nguyễn Hoàng Nam
Thành viên CEO SG1
Thằng Vật Lý là thằng có đầu óc theo hướng rất khác người. Khoa Vật Lý tổ chức cuộc thi chế tạo xe đua. Những nhóm khác thì dùng motor điện, dùng pin, dùng năng lượng mặt trời...vv. Nó dùng thuốc nổ. Không biết nó kiếm được ở đâu ra 1 ít thuốc nổ, nhồi vào đuôi xe. Đến khi đua, nó châm ngòi, xe nó về đích đầu tiên, nhưng gây ra hỏa hoạn sao đó, cuối cùng bị loại.
Năm 4 đại học, nó bắt đầu buôn bán. Nó nhập quần áo từ Trung Quốc về, đăng lên mạng bán. Sau này kể lại, nó nói tao là một trong những người đầu tiên tạo trào lưu đó ở Sài Gòn. Có ngày tiền lời bán lên đến vài triệu. Đối với sinh viên, đó là một con số khủng khiếp. Và nó bỏ học, để lao vào kinh doanh. Bọn tôi ra trường, bắt đầu đi làm, còn nó thì vẫn tiếp tục kinh doanh. Nghe nói có những tháng nó lời hàng trăm triệu. Nó rủ thêm vài đứa bạn nữa thành lập công ty. Bẵng đi 1 thời gian, khi tôi gặp lại, thì nó vừa phá sản. Nó tâm sự: "Hàng lấy bên Trung Quốc về, hình chụp thì đẹp do tụi TQ lấy hình bên Hàn Quốc Nhật Bản gì đó, nhưng hàng về tay thì thua xa. Tao bán trên mạng, lấy hình đó luôn. Mà mày biết rồi đó, tiếng xấu đồn xa. Nhiều đứa nó mua không giống như hình, và dẫn đến bị tẩy chay. Sập tiệm thôi." Sau khi trang trải nợ nần, nó nợ lại 40tr. Trong lúc say, nó từng tuyên bố, tao sẽ trở thành triệu phú đô la trước 30 tuổi.
Khi điện thoại thông minh bắt đầu xuất hiện, nó rủ tôi và thằng Cử Nhân Tài Năng làm 1 mạng xã hội trên điện thoại, và gọi điện thoại bằng interner miễn phí. Tôi còn nhớ dự án đó đặt tên là Spider. Thời đó còn chưa có Viber, cũng chưa có ứng dụng Facebook trên điện thoại. Tôi lúc đó đang làm lập trình cho một công ty nhà nước. Ban ngày làm ở công ty, buổi tối chạy qua chỗ nó ngồi bàn bạc ý tưởng và làm.
Lúc đó nhóm 3 thằng, rồi có gọi thêm 1 thằng học chung đại học vào làm chung. Nhưng công việc của tôi quá nhiều, cộng thêm ý tưởng thì hay, mà gặp nhiều khó khăn trong lúc code và triển khai. Tôi xin rút khỏi nhóm, để lại số tiền góp vốn ban đầu, coi như là đền bù. Nó viết cho tôi một cái mail, nói là tụi tao sẽ giữ lại số vốn này, chờ một ngày mày quay lại. Và dự án fail. Vài năm sau, tôi nhớ hình như năm 2012, nó có chat với tôi, nói nếu hồi đó còn kiên trì theo đuổi, cho cái app đó lên được App Store và Google Play Store, thì tụi mình giờ giàu rồi. (dĩ nhiên, 1 ý tưởng tốt, 1 sản phẩm tốt để đến được thành công còn phải trải qua nhiều điều khác, đôi khi phải cần 1 chút may mắn nữa.)
Nó với thằng Cử Nhân Tài Năng lập công ty, chuyển qua tập trung làm phần mềm cho các doanh nghiệp và các shop bán hàng online. Tôi nhớ một trong những phần mềm nó viết kiểu lọc ra một list các forum thương mại điện tử kiểu 5giay, enbac, rongbay... (đại khái thế, lâu quá tôi ko còn nhớ), và chỉ cần đăng 1 bài thì trên tất cả các forum đó sẽ đăng bài, và up bài thường xuyên tự động cho bài lên trên top. Việc kinh doanh nghe nói cũng khá thành công. Đã có lúc nó mở ra cả chi nhánh ở Hà Nội và Đà Nẵng với khá nhiều nhân viên. Nhưng sau một thời gian gặp lại, nó nói fail rồi. Nó nói, những phần mềm tụi nó viết ra, được một thời gian là bị tụi trên mạng crack, xong quăng lên làm phần mềm miễn phí. Cộng với việc thị trường thương mại điện tử thay đổi quá nhanh, nó ko nắm bắt được nên sập tiệm. Tôi ngồi uống cafe với 2 đứa nó, nghe tụi nó nói, đã có mấy tháng trời liên tục, tụi nó vật vờ, không lên công ty, ở nhà nằm chán nản. Và rồi cũng phải đứng dậy.
Tôi vẫn thỉnh thoảng có liên hệ, thấy nó thất bại thêm vài lần nữa với một số app cho điện thoại. Sau này, tôi nghe nói thằng Cử Nhân Tài Năng tách ra, nó thì vẫn kiên trì với công ty. Và cách đây khoảng 1 tháng, tôi thấy nó xuất hiện trên báo đài nhiều. Nó vừa làm ra một app khá nổi tiếng, nghe nói đứng top trên Google Play Store và App Store, với 6 triệu lượt tải trên toàn cầu (chưa tính Trung Quốc, và nó nói dự đoán Trung Quốc khoảng 50 triệu nữa. Không có con số chính xác vì Trung Quốc chặn Google thu thập data). Giấc mơ triệu phú đô la của nó giờ đây đã thành sự thật!!
-------------------------
Gần đây, tôi có may mắn được tham dự vào lớp CEO Chuyên Sâu của group QT&KN. Hai tháng trước, khi kết thúc khóa học, Thầy có cho tụi tôi một bài tập, để rèn sự va chạm và đàm phán. Tuần trước, Thầy gọi mọi người lên công ty Thầy, và yêu cầu mọi người viết ra 2 bảng. Bảng thứ nhất là những khó khăn trong quá trình làm việc. Bảng thứ 2, là nếu được làm lại, em sẽ làm gì để làm tốt hơn. Mọi người cùng lên chia sẻ rất nhiều, cùng viết ra những khó khăn, những kinh nghiệm, và sẽ làm tốt hơn như thế nào nếu có cơ hội làm lại. Sau đó, Thầy mới chỉ vào tấm bảng thứ 2, nói: "Đây chính là quy trình!
Các em phải tự mình trải qua, thể nghiệm thực sự mới viết ra được những cái này, và từ những cái này mới ra quy trình làm việc." Thầy còn bảo, có một số bạn có inbox và gửi mail cho Thầy hỏi khó khăn trong công việc, nhưng Thầy ko trả lời. Thầy muốn mọi người phải tự tìm câu trả lời thay vì cứ gặp khó khăn là đi hỏi. (Tuy nhiên, Thầy vẫn chuyển xuống cho chị Bắc theo dõi sát các case đó, để nếu trong trường hợp nghiêm trọng thì Thầy sẽ cứu.) Thầy nói, các em cứ thất bại, không sao hết, quan trọng là học được gì từ thất bại đó. Giả sử năm nay mình fail ở công ty đó, nhưng mình đã biết luật chơi của công ty đó thì năm sau mình cải tiến để có thể thắng được. (anh An Trà Việt của lớp CEO 2 SG cũng đã từng chia sẻ về việc này, anh cũng từng thất bại khi đưa trà vào Samsung, nhưng qua năm thứ 2 thì anh thành công). Và từ những trải nghiệm thực tế, mình học được cái gì. VD như trong đàm phán để chốt hợp đồng, mình phải tiên đoán được người ta sẽ đòi hỏi những yêu cầu gì, có những câu hỏi thế nào... để mình có thể chuẩn bị trước được, và xử lý tình huống. Bởi nếu ko có chuẩn bị trước, thì sẽ rất dễ bị động. Và càng trải nghiệm nhiều, thì chúng ta càng có kinh nghiệm để tiên đoán tốt hơn về các tình huống, và đưa ra được những xử lý chính xác hơn.
Quan trọng nhất, đó là KHÔNG BỎ CUỘC! Nếu gặp khó khăn một cái, bỏ cuộc, nhảy qua cái khác. Rồi tiếp tục gặp khó khăn, lại bỏ cuộc tiếp, nhảy qua cái khác. Thì 10 năm sau, chúng ta chẳng là ai cả. Tôi cực thấm câu nói này của Thầy, bởi tôi đã trong hoàn cảnh đó. Trước đây tôi cũng đã từng có 1 business, và gặp cái nút thắt ko thể giải quyết được, tôi bỏ cuộc ngay tại đó. Và tôi mở 1 business tiếp theo, và sau 1 thời gian hoạt động, tôi gặp lại chính cái nút thắt đó. Bởi vậy, Thầy nói, hãy cứ tìm ra solution cho vấn đề. Có thể chấp nhận thua lỗ mất mát tiền bạc, để cởi được cái nút thắt đó, rồi sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ vượt qua dễ dàng, và kiếm lại được rất nhiều tiền!
Tôi có thể liệt kê ra cho bạn rất nhiều VD về những lần thất bại của các công ty trước khi họ trở thành công ty hàng đầu thế giới, hay những con người có những thành tựu xuất sắc:
- Walt Disney đã bị từ chối 302 lần trước khi gom góp đủ tiền thành lập công ty, công ty kiếm hàng tỷ đô mỗi năm.
- Howard Schultz (người sáng lập cafe Starbucks) đã đưa ra lời đề nghị đầu tư với 242 người, và có tới 217 từ chối: "Hãy thử tưởng tượng bạn sẽ phải giữ vững niềm tin thế nào để nghe rất nhiều lời từ chối với lý do tại sao ý tưởng của bạn không đáng để đầu tư... Đó quả là một khoảng thời gian thật khó khăn"."
- Ông tổ gà rán KFC Harland Sander bị từ chối 1.009 lần khi đi dọc đất nước để chào bán công thức gà rán và gói gia vị.
- Nhà văn Mỹ nổi tiếng Stephen King bắt đầu sự nghiệp của mình với một cuốn tiểu thuyết đã bị các nhà xuất bản từ chối 30 lần. Ông đã ném nó vào thùng rác cho đến khi vợ ông nhặt lại và thuyết phục ông tiếp tục hoàn thành cuốn tiểu thuyết.
- Ban nhạc huyền thoại The Beatles từng bị nhiều công ty thu âm từ chối khi họ mới bắt đầu sự nghiệp âm nhạc của mình.
- Thomas Edison đã thất bại hàng ngàn lần để phát minh ra bóng đèn điện.
.............
" Không bao giờ là thất bại - Tất cả là thử thách"
Chung Ju Yung - Người sáng lập tập đoàn Hyundai
Nguyễn Hoàng Nam
Thành viên CEO SG1
CEO đã chỉ đạo công ty bắt tay vào làm lại bảng lương 2018 chưa?
- 16 000 tỷ đồng – là số tiền nợ đọng bảo hiểm tính từ đầu năm cho đến nay
- 34% - là tỷ lệ đóng bảo hiểm, bao gồm cả 2% phí công đoàn
- 250 000 DN – là số DN tham gia bảo hiểm trên tổng số 560 000 DN
- Từ ngày 1/1/2018 trở đi, tiền lương tháng đóng BHXH ngoài mức lương, phụ cấp lương, còn có thêm các khoản bổ sung khác.
- Liệu có phải doanh nghiệp đang chịu gánh nặng quá lớn từ chi phí đóng bảo hiểm?
Đây là câu hỏi và số liệu từ kênh VITV Phát sóng 19:45 ngày 17/09/2017. Hẳn anh chị em cũng đâu đó nghe thông tin này. Trong bài: “Doanh nghiệp nào mà chả có 3 bảng lương nhưng 2018 thì phải liệu hồn !!!” tôi cũng có đề cập rằng cơ quan Thuế, BHXH đang liên thông và cuối bài có để lại lời bình: Tôi thấy có người mách: “Luật quy định là thu 32% tổng lương (bao gồm cả các khoản phụ cấp khác). Nhưng mọi người nên hiểu đó là thu nhập phát sinh hằng kỳ (hằng tháng, hằng tuần...). Vậy chúng ta ko chi trả thường kỳ tổng thu nhập thực cho NLĐ nữa... Cách thao tác: Sửa đổi vs ban hành thang bảng lương mới luôn và ngay.”
Trong bài viết đó nhiều anh chị hỏi và cũng có anh chị trả lời nhưng có vẻ mọi người vẫn chưa thỏa mãn. Tôi cũng vậy. Cho đến gần đây tôi nhận được 2 thông tin này. Chắc sẽ hữu ích.
Cổng thông tin điện tử Chính phủ có ghi: Tiền lương tháng đóng BHXH không phải là toàn bộ thu nhập. Tại kỳ họp thứ 3 Quốc hội khóa XIV, Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Đồng Nai đề nghị cơ quan chức năng xem xét giãn lộ trình đóng BHXH theo cách tính mới để doanh nghiệp chủ động trong tính toán chi phí hợp lý.
Về vấn đề này, Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội trả lời như sau:
Theo quy định tại Thông tư số 59/2015/TT-BLĐTBXH ngày 29/12/2015 quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật BHXH về BHXH bắt buộc và Thông tư số 47/2015/TT-BLĐTBXH ngày 16/11/2015 của Bộ Lao động-Thương binh và Xã hội hướng dẫn thực hiện một số điều về hợp đồng lao động, kỷ luật lao động, trách nhiệm vật chất của Nghị định số 05/2015/NĐ-CP ngày 12/1/2015 của Chính phủ quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số nội dung của Bộ luật Lao động thì từ ngày 1/1/2018 trở đi, tiền lương tháng đóng BHXH là mức lương, phụ cấp lương và các khoản bổ sung khác.
Trong đó, phụ cấp lương tính đóng BHXH là các khoản phụ cấp lương để bù đắp yếu tố về điều kiện lao động, tính chất phức tạp công việc, điều kiện sinh hoạt, mức độ thu hút lao động mà mức lương thỏa thuận trong hợp đồng lao động chưa được tính đến hoặc tính chưa đầy đủ như phụ cấp chức vụ, chức danh; phụ cấp trách nhiệm; phụ cấp nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm; phụ cấp thâm niên; phụ cấp khu vực; phụ cấp lưu động; phụ cấp thu hút và các phụ cấp có tính chất tương tự.
Các khoản bổ sung khác tính đóng BHXH là các khoản bổ sung xác định được mức tiền cụ thể cùng với mức lương thỏa thuận trong hợp đồng lao động và trả thường xuyên trong mỗi kỳ trả lương và tiền lương tháng đóng BHXH bắt buộc không bao gồm các khoản chế độ và phúc lợi khác, như tiền thưởng theo quy định tại Điều 103 của Bộ luật Lao động, tiền thưởng sáng kiến; tiền ăn giữa ca; các khoản hỗ trợ xăng xe, điện thoại, đi lại, tiền nhà ở, tiền giữ trẻ, nuôi con nhỏ; hỗ trợ khi người lao động có thân nhân bị chết, người lao động có người thân kết hôn, sinh nhật của người lao động, trợ cấp cho người lao động gặp hoàn cảnh khó khăn khi bị tai nạn lao động, bệnh nghề nghiệp và các khoản hỗ trợ, trợ cấp khác.
Như vậy, căn cứ theo quy định hiện hành thì tiền lương tháng đóng BHXH bắt buộc không bao gồm tất cả các khoản phụ cấp, khoản bổ sung khác mà chỉ là một số khoản có thể xác định được trước và cố định hàng tháng. Nói cách khác, tiền lương tháng đóng BHXH không phải là toàn bộ thu nhập của người lao động như ý kiến gần đây của một số doanh nghiệp.
Mới trả lời Quốc hội (Tại kỳ họp thứ 3 Quốc hội khóa XIV, Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Đồng Nai) xong, Ông Nguyễn Duy Cường - Vụ Phó Vụ Bảo hiểm xã hội (Bộ LĐ-TB&XH) lại trả lời báo chí "KHÔNG đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc trên tổng thu nhập" từ 1/1/2018. Thông tin này trên Báo Dân Trí.
“Theo quy định của Luật BHXH năm 2014, từ ngày 1/1/2018, mức đóng BHXH bắt buộc sẽ gồm mức lương, phụ cấp và các khoản bổ sung khác. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là mức đóng BHXH sẽ được tính trên tổng thu nhập. Tức là việc đóng BHXH sẽ không phải tính trên mức lương cộng với tất cả các khoản phụ cấp lương và các khoản bổ sung khác” - ông Nguyễn Duy Cường nói. Theo đại diện Vụ BHXH tại cuộc họp, các nội dung đóng BHXH đã được quy định rõ tại Điều 30 của Thông tư số 59/2015/TT-BLĐTBXH.
“Theo đó, chỉ những nhóm phụ cấp lương xác định được cùng mức lương, có tính thường xuyên và ổn định sẽ được tính đóng BHXH. Còn những khoản phụ cấp lương gắn với kết quả làm việc của người lao động và có tính biến động thì sẽ không tính đóng BHXH” - ông Nguyễn Duy Cường lý giải.
Tương tự với khoản bổ sung khác, Vụ phó vụ BHXH cho rằng: Chỉ những khoản được xác định cùng với tiền lương, có tính ổn định thì sẽ được làm căn cứ tính đóng BHXH. Với các khoản bổ sung khác không xác định được ngay với mức lương và phụ thuộc vào kết quả lao động thì không tính đóng BHXH.
Liệu có tin được không nhỉ? Tôi là chỉ tin vào giấy tờ văn bản có chữ ký con dấu thôi. Như đã nói ở trên, như vậy theo đó, sẽ có 14 khoản thu nhập không tính đóng BHXH từ tháng 1/2018 (hình 2). Nói dông nói dài, giờ quay lại phần bình ở trên đầu. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ bây giờ. Các bước làm nên là như này:
Bc1: Làm lại quy chế lương (điều chỉnh bảng lương và cách trả lương) theo hướng chuyển dần những khoản cố định sang các khoản chế độ và phụ cấp không phải đóng BHXH. (hình 3)
Lưu ý: Mức lương cao nhất để tham gia bảo hiểm:
+ BHXH, BHYT không được cao hơn 20 lần mức lương tối thiểu chung
+ BHTN không được cao hơn 20 lần mức lương tối thiểu vùng
Mức lương nên trong khoảng từ Lương tối thiểu vùng đến 20 lần mức lương tối thiểu chung. Hiện lương tối thiểu vùng cho HN là 3,750,000 và mức lương đóng BH phải cộng thêm 7% đào tạo là 4,012,500 đồng. Lương tối thiểu chung là 1,210,000 đồng và đến 1/7/2017 là 1,300,000 đồng
Bc2: Đăng ký lại quy chế lương và thang bảng lương với cơ quan quản lý và BHXH.Tất nhiên chỗ này chúng ta phải giải trình được tại sao lương lại giảm.
Bc3: Công bố và duy trì.
Vậy là xong. Chúng ta vẫn chưa ngã ngũ đến khi có văn bản của cơ quan quản lý nhà nước hẳn hoi. Giờ chúng ta tạm vây.
- 34% - là tỷ lệ đóng bảo hiểm, bao gồm cả 2% phí công đoàn
- 250 000 DN – là số DN tham gia bảo hiểm trên tổng số 560 000 DN
- Từ ngày 1/1/2018 trở đi, tiền lương tháng đóng BHXH ngoài mức lương, phụ cấp lương, còn có thêm các khoản bổ sung khác.
- Liệu có phải doanh nghiệp đang chịu gánh nặng quá lớn từ chi phí đóng bảo hiểm?
Đây là câu hỏi và số liệu từ kênh VITV Phát sóng 19:45 ngày 17/09/2017. Hẳn anh chị em cũng đâu đó nghe thông tin này. Trong bài: “Doanh nghiệp nào mà chả có 3 bảng lương nhưng 2018 thì phải liệu hồn !!!” tôi cũng có đề cập rằng cơ quan Thuế, BHXH đang liên thông và cuối bài có để lại lời bình: Tôi thấy có người mách: “Luật quy định là thu 32% tổng lương (bao gồm cả các khoản phụ cấp khác). Nhưng mọi người nên hiểu đó là thu nhập phát sinh hằng kỳ (hằng tháng, hằng tuần...). Vậy chúng ta ko chi trả thường kỳ tổng thu nhập thực cho NLĐ nữa... Cách thao tác: Sửa đổi vs ban hành thang bảng lương mới luôn và ngay.”
Trong bài viết đó nhiều anh chị hỏi và cũng có anh chị trả lời nhưng có vẻ mọi người vẫn chưa thỏa mãn. Tôi cũng vậy. Cho đến gần đây tôi nhận được 2 thông tin này. Chắc sẽ hữu ích.
Cổng thông tin điện tử Chính phủ có ghi: Tiền lương tháng đóng BHXH không phải là toàn bộ thu nhập. Tại kỳ họp thứ 3 Quốc hội khóa XIV, Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Đồng Nai đề nghị cơ quan chức năng xem xét giãn lộ trình đóng BHXH theo cách tính mới để doanh nghiệp chủ động trong tính toán chi phí hợp lý.
Về vấn đề này, Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội trả lời như sau:
Theo quy định tại Thông tư số 59/2015/TT-BLĐTBXH ngày 29/12/2015 quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật BHXH về BHXH bắt buộc và Thông tư số 47/2015/TT-BLĐTBXH ngày 16/11/2015 của Bộ Lao động-Thương binh và Xã hội hướng dẫn thực hiện một số điều về hợp đồng lao động, kỷ luật lao động, trách nhiệm vật chất của Nghị định số 05/2015/NĐ-CP ngày 12/1/2015 của Chính phủ quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số nội dung của Bộ luật Lao động thì từ ngày 1/1/2018 trở đi, tiền lương tháng đóng BHXH là mức lương, phụ cấp lương và các khoản bổ sung khác.
Trong đó, phụ cấp lương tính đóng BHXH là các khoản phụ cấp lương để bù đắp yếu tố về điều kiện lao động, tính chất phức tạp công việc, điều kiện sinh hoạt, mức độ thu hút lao động mà mức lương thỏa thuận trong hợp đồng lao động chưa được tính đến hoặc tính chưa đầy đủ như phụ cấp chức vụ, chức danh; phụ cấp trách nhiệm; phụ cấp nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm; phụ cấp thâm niên; phụ cấp khu vực; phụ cấp lưu động; phụ cấp thu hút và các phụ cấp có tính chất tương tự.
Các khoản bổ sung khác tính đóng BHXH là các khoản bổ sung xác định được mức tiền cụ thể cùng với mức lương thỏa thuận trong hợp đồng lao động và trả thường xuyên trong mỗi kỳ trả lương và tiền lương tháng đóng BHXH bắt buộc không bao gồm các khoản chế độ và phúc lợi khác, như tiền thưởng theo quy định tại Điều 103 của Bộ luật Lao động, tiền thưởng sáng kiến; tiền ăn giữa ca; các khoản hỗ trợ xăng xe, điện thoại, đi lại, tiền nhà ở, tiền giữ trẻ, nuôi con nhỏ; hỗ trợ khi người lao động có thân nhân bị chết, người lao động có người thân kết hôn, sinh nhật của người lao động, trợ cấp cho người lao động gặp hoàn cảnh khó khăn khi bị tai nạn lao động, bệnh nghề nghiệp và các khoản hỗ trợ, trợ cấp khác.
Như vậy, căn cứ theo quy định hiện hành thì tiền lương tháng đóng BHXH bắt buộc không bao gồm tất cả các khoản phụ cấp, khoản bổ sung khác mà chỉ là một số khoản có thể xác định được trước và cố định hàng tháng. Nói cách khác, tiền lương tháng đóng BHXH không phải là toàn bộ thu nhập của người lao động như ý kiến gần đây của một số doanh nghiệp.
Mới trả lời Quốc hội (Tại kỳ họp thứ 3 Quốc hội khóa XIV, Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Đồng Nai) xong, Ông Nguyễn Duy Cường - Vụ Phó Vụ Bảo hiểm xã hội (Bộ LĐ-TB&XH) lại trả lời báo chí "KHÔNG đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc trên tổng thu nhập" từ 1/1/2018. Thông tin này trên Báo Dân Trí.
“Theo quy định của Luật BHXH năm 2014, từ ngày 1/1/2018, mức đóng BHXH bắt buộc sẽ gồm mức lương, phụ cấp và các khoản bổ sung khác. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là mức đóng BHXH sẽ được tính trên tổng thu nhập. Tức là việc đóng BHXH sẽ không phải tính trên mức lương cộng với tất cả các khoản phụ cấp lương và các khoản bổ sung khác” - ông Nguyễn Duy Cường nói. Theo đại diện Vụ BHXH tại cuộc họp, các nội dung đóng BHXH đã được quy định rõ tại Điều 30 của Thông tư số 59/2015/TT-BLĐTBXH.
“Theo đó, chỉ những nhóm phụ cấp lương xác định được cùng mức lương, có tính thường xuyên và ổn định sẽ được tính đóng BHXH. Còn những khoản phụ cấp lương gắn với kết quả làm việc của người lao động và có tính biến động thì sẽ không tính đóng BHXH” - ông Nguyễn Duy Cường lý giải.
Tương tự với khoản bổ sung khác, Vụ phó vụ BHXH cho rằng: Chỉ những khoản được xác định cùng với tiền lương, có tính ổn định thì sẽ được làm căn cứ tính đóng BHXH. Với các khoản bổ sung khác không xác định được ngay với mức lương và phụ thuộc vào kết quả lao động thì không tính đóng BHXH.
Liệu có tin được không nhỉ? Tôi là chỉ tin vào giấy tờ văn bản có chữ ký con dấu thôi. Như đã nói ở trên, như vậy theo đó, sẽ có 14 khoản thu nhập không tính đóng BHXH từ tháng 1/2018 (hình 2). Nói dông nói dài, giờ quay lại phần bình ở trên đầu. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ bây giờ. Các bước làm nên là như này:
Bc1: Làm lại quy chế lương (điều chỉnh bảng lương và cách trả lương) theo hướng chuyển dần những khoản cố định sang các khoản chế độ và phụ cấp không phải đóng BHXH. (hình 3)
Lưu ý: Mức lương cao nhất để tham gia bảo hiểm:
+ BHXH, BHYT không được cao hơn 20 lần mức lương tối thiểu chung
+ BHTN không được cao hơn 20 lần mức lương tối thiểu vùng
Mức lương nên trong khoảng từ Lương tối thiểu vùng đến 20 lần mức lương tối thiểu chung. Hiện lương tối thiểu vùng cho HN là 3,750,000 và mức lương đóng BH phải cộng thêm 7% đào tạo là 4,012,500 đồng. Lương tối thiểu chung là 1,210,000 đồng và đến 1/7/2017 là 1,300,000 đồng
Bc2: Đăng ký lại quy chế lương và thang bảng lương với cơ quan quản lý và BHXH.Tất nhiên chỗ này chúng ta phải giải trình được tại sao lương lại giảm.
Bc3: Công bố và duy trì.
Vậy là xong. Chúng ta vẫn chưa ngã ngũ đến khi có văn bản của cơ quan quản lý nhà nước hẳn hoi. Giờ chúng ta tạm vây.
Đến khi đi làm tôi mới nhận ra
Tôi vừa chia sẻ 1 bài viết về vấn đề thực tập của các bạn sinh viên lên MXH. Ngoài các bạn có ý thức và nhìn nhận theo hướng tích cực, còn lại thì có một số bạn rơi vào các trường hợp sau (gần như bài "Những loại thánh mà bạn không nên làm ăn chung" mà tôi từng viết):
1/ THÁNH PHÁN: Các bạn đọc xong bài của tôi và phán những câu cực kỳ triết lý: "Người ta giàu, người ta nói cái méo gì cũng đúng. Còn mình nghèo, mình nói cái méo gì cũng sai." hoặc "Nói như sách, phán như thánh, méo ai chả biết" v.v...
2/ THÁNH THAN: "Thời nay đi làm là phải đẹp, mặt xinh ngực bự, chuẩn 3 vòng, cao ráo, ăn nói ngọt như mật là đủ, ko cần phải giành việc đâu." hoặc "Thời buổi này làm gì cũng cần tiền" v.v...
*** Các bạn Thánh phán ạ, khi các bạn nhìn đâu cũng thấy tiêu cực, nhìn đâu cũng thấy so bì hơn thua: "người ta giàu nên người ta có quyền đúng - mình thì nghèo nên mình đành chịu sai", "sách viết rồi, tôi biết rồi, giờ nghe ông nói lại", thì mãi các bạn sẽ không thể đón nhận thêm những điều mới mẻ, tích cực được, như một ly nước quá đầy thì không thể rót thêm.
Tôi từng nhớ một câu rất hay của một trong những người sếp ngày xưa chia sẻ:
"Nếu em không thẳng thắn công nhận điều tốt đẹp và sự thành công nơi người khác, tức là thâm tâm em đang càng tự khẳng định rằng em không bằng họ.". Các bạn chẳng tiếp thu những điều tốt đẹp, mà lại châu đầu soi vào những cái tiêu cực đó, thì làm sao khá được?
*** Còn các bạn Thánh than, các bạn đang muốn làm "rau sạch" hay muốn làm thực tập sinh đúng nghĩa? Các bạn "bán thân" theo nghĩa đen hay các bạn đang bán "sức lao động chân chính" của mình?
Tôi đồng ý, việc bạn đi làm trong thời đại bây giờ, bề ngoài vô cùng quan trọng. Nhưng không cần phải mặt xinh, ngực bự hay chuẩn 3 vòng, tùy đặc thù vị trí công việc khác nhau mà yêu cầu về ngoại hình khác nhau. Một bạn ứng viên mới, chỉ cần biết chỉn chu trong ăn mặc, lịch sự trong tác phong, chuyên nghiệp trong giao tiếp đã là rất đẹp trong mắt nhà tuyển dụng rồi.
*** Còn cần tiền mới được nhận vào làm việc, thì tôi xin nói thẳng, bản thân bạn chẳng có năng lực gì cả nên bạn mới phải dùng đến sức mạnh của đồng tiền, bởi tiềm lực nội tại bản thân của bạn không có.
Doanh nghiệp thì than trời vì không tuyển được người phù hợp, còn ứng viên thì thất nghiệp đầy ra. Vậy bạn có tự hỏi, bản thân bạn đủ khả năng đáp ứng yêu cầu mà họ đang cần tuyển?
Vì tôi tin, nếu bạn có khả năng đó, bạn chẳng cần dùng tiền để che giấu sự yếu kém của mình đâu, mà có khi, chính doanh nghiệp lại rải tiền ra mời bạn về làm cho họ. Bạn có nghĩ đến chưa?
Thức tỉnh đi...
1/ THÁNH PHÁN: Các bạn đọc xong bài của tôi và phán những câu cực kỳ triết lý: "Người ta giàu, người ta nói cái méo gì cũng đúng. Còn mình nghèo, mình nói cái méo gì cũng sai." hoặc "Nói như sách, phán như thánh, méo ai chả biết" v.v...
2/ THÁNH THAN: "Thời nay đi làm là phải đẹp, mặt xinh ngực bự, chuẩn 3 vòng, cao ráo, ăn nói ngọt như mật là đủ, ko cần phải giành việc đâu." hoặc "Thời buổi này làm gì cũng cần tiền" v.v...
*** Các bạn Thánh phán ạ, khi các bạn nhìn đâu cũng thấy tiêu cực, nhìn đâu cũng thấy so bì hơn thua: "người ta giàu nên người ta có quyền đúng - mình thì nghèo nên mình đành chịu sai", "sách viết rồi, tôi biết rồi, giờ nghe ông nói lại", thì mãi các bạn sẽ không thể đón nhận thêm những điều mới mẻ, tích cực được, như một ly nước quá đầy thì không thể rót thêm.
Tôi từng nhớ một câu rất hay của một trong những người sếp ngày xưa chia sẻ:
"Nếu em không thẳng thắn công nhận điều tốt đẹp và sự thành công nơi người khác, tức là thâm tâm em đang càng tự khẳng định rằng em không bằng họ.". Các bạn chẳng tiếp thu những điều tốt đẹp, mà lại châu đầu soi vào những cái tiêu cực đó, thì làm sao khá được?
*** Còn các bạn Thánh than, các bạn đang muốn làm "rau sạch" hay muốn làm thực tập sinh đúng nghĩa? Các bạn "bán thân" theo nghĩa đen hay các bạn đang bán "sức lao động chân chính" của mình?
Tôi đồng ý, việc bạn đi làm trong thời đại bây giờ, bề ngoài vô cùng quan trọng. Nhưng không cần phải mặt xinh, ngực bự hay chuẩn 3 vòng, tùy đặc thù vị trí công việc khác nhau mà yêu cầu về ngoại hình khác nhau. Một bạn ứng viên mới, chỉ cần biết chỉn chu trong ăn mặc, lịch sự trong tác phong, chuyên nghiệp trong giao tiếp đã là rất đẹp trong mắt nhà tuyển dụng rồi.
*** Còn cần tiền mới được nhận vào làm việc, thì tôi xin nói thẳng, bản thân bạn chẳng có năng lực gì cả nên bạn mới phải dùng đến sức mạnh của đồng tiền, bởi tiềm lực nội tại bản thân của bạn không có.
Doanh nghiệp thì than trời vì không tuyển được người phù hợp, còn ứng viên thì thất nghiệp đầy ra. Vậy bạn có tự hỏi, bản thân bạn đủ khả năng đáp ứng yêu cầu mà họ đang cần tuyển?
Vì tôi tin, nếu bạn có khả năng đó, bạn chẳng cần dùng tiền để che giấu sự yếu kém của mình đâu, mà có khi, chính doanh nghiệp lại rải tiền ra mời bạn về làm cho họ. Bạn có nghĩ đến chưa?
Thức tỉnh đi...
Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017
UBER & GRAB: BẢN ĐỊA HÓA, GAME OF THRONE VÀ KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN
“Khi đã thành tâm thú nhận điểm yếu, không kẻ nào còn có thể sử dụng điểm yếu đó để chống lại ta được nữa ”
Tyrion Lannister – Game of Throne
Cuốn sách “Kẻ ích kỷ lãng mạn” của nhà văn lừng danh Frédéric Beigbeder vẽ nhân chân dung nhân vật chính rất giống với nhiều người khởi nghiệp. Bản chất, những người khởi nghiệp luôn có dòng màu phiêu lưu lãng mạn chảy trong người. Nhưng sử dựng hết nguồn lực tài chính và nhân sự từ các nhà đầu tư chỉ để muốn thể hiện cái tôi của mình một cách mù quáng thì sẽ trở nên ích kỷ.
BẢN ĐỊA HÓA NHÌN TỪ UBER VÀ GRAB
Bản địa hóa là cách thức rất nhiều công ty nội địa có thể sử dụng đối đối đầu với những đối thủ sừng sỏ từ nước ngoài. Kể cả trong lĩnh vực công nghệ là lĩnh vực được coi là phẳng nhất của thế giới phẳng thì vẫn có thể bản địa hóa sản phẩm được. Khi Trung Quốc cấm truy cập facebook khó khăn do đó xiaonei trở thành công cụ thay thế. Hay bộ chữ đặt biệt đã khiến Google không thể đấu lại với Yandex tại thị trường Nga. Hoặc nắm bắt được nhu cầu muốn download video của người dùng nên trình duyệt Coccoc tính hợp tính năng này khiến Coccoc trở thành đối trọng của trình duyệt Google Chrome tại thị trường nước ta.
Grab đến với thị trường Việt Nam sau Uber nhưng họ đã có hai điều chỉnh về mang tính chất bản địa hóa để phục vụ khách hàng tốt hơn. Điều đó thể hiện sự am hiểu thị trường địa phương của họ tốt hơn so với đối thủ. Xét cho cùng, CEO Travis Kalanick của Uber đến từ Mỹ trong khi CEO Grab là Anthony Tan đến từ Malaysia, sự am hiểu về văn hóa giao thông và văn hóa tiêu dùng của hai vị quân vương đối với thị trường Việt Nam là rất khác nhau. Và kết quả là Grab tuy đến thị trường Việt sau Uber nhưng đã có những điều chỉnh mang tính bản địa hóa rất nhanh để vươn lên vị trí số 1 về thị phần. Trong đó, có 2 cột mốc giúp Grab bứt lên 1 cách mạnh mẽ
1.Credit Card hay tiền mặt: Khi Uber mới vào thị trường, với vị thế là một Startup Unicorn và là kẻ khai phá thị trường thì chỉ những người có thẻ credit card mới sử dụng được dịch vụ của Uber. Điều này có thể giúp cho công ty kiểm soát luồng tiền một cách dễ dàng, tuy nhiên, điểm bất tiện của nó chính là không nhiều người Việt có thể credit card. Thói quen sử dụng tiền mặt vẫn phổ biến nhất trong văn hóa tiêu dùng của người Việt. Và khi Grab vào thị trường Việt, họ cho người tiêu dùng thanh toán bằng tiền mặt. Người tiêu dùng dễ sàng sử dụng dịch vụ hơn rất nhiều. Và cuối cùng thì Uber cũng phải chấp nhận cho người sử dụng dịch vụ trả bằng tiền mặt. Tuy nhiên, một lượng lớn người tiêu dùng đã bị Grab hút mất.
2.Xe máy hay Ô tô: Sau khi tung ra chiến lược dùng tiền mặt để hút người dùng, Grab tiếp tục có bước đi tiếp theo, đó là tung ra dịch vụ Grab Bike. Lại một nhu cầu bản địa hóa nữa, đó là nhu cầu đi xe taxi không nhiều bằng nhu cầu đi xe ôm, đó mới là mảng thị trường lớn.
Và hơn nữa, khi Grab Bike tung ra, tất cả các lái xe đều mặc đồng phục màu xanh của Grab lại tạo hiệu ứng ngược lại giúp cho thương hiệu Grab ăn sâu trong tâm trí người tiêu dùng. Những buổi “đại hộ võ lâm” của tài xế Grab cho thấy cả một sân vận động chật kín xe ôm chạy Grab thực sự là những cuộc biểu dương sức mạnh đối với Uber. Sau đó, Uber cũng ra dịch vụ xe ôm Uber nhưng rõ ràng trong mảng xe ôm, Grab đã tiến rất nhanh.
Bằng hai điều chỉnh bản địa hóa, Grab đã vượt qua gã khổng lồ Uber, dĩ nhiên cũng có sự góp sức từ nội bộ Uber toàn cầu có những biến động lớn khi Founder/CEO Travis Kalanick bị ép phải từ chức. Tại Việt Nam, thị trường có vẻ đã được phân định. Hôm qua, chủ tịch Grab Việt Nam đã tuyên bố: 'Chúng tôi đã xong trận đánh giành thị phần'
Khi bắt đầu ý tưởng về Xưởng Tranh Mopi 10 tháng trước, thực tế ý tưởng của công ty chúng tôi chính là việc bản địa hóa từ một thương hiệu quốc tế đã rất thành công trong việc gọi vốn từ đám đông là S.Vita. Sau khi gọn vốn – crowdfunding được 200.000 USD, S.Vita giờ đã có doanh thu lên đến 25 triệu USD/năm. Công ty của chúng tôi học theo mô hình thiết kế tối giản của S.Vita nhưng bản địa hóa thành những câu khẩu hiệu tạo động lực bằng tiếng Việt phù hợp với văn hóa doanh nghiệp Việt. Và chúng tôi đã dẫn đầu thị trường này chỉ sau 6 tháng chính thức launching sản phẩm ra thị trường và đã có một số quỹ đầu tư tiếp cận sẵn sàng trở thành đối tác chiến lược.
Xét cho cùng, những người đam mê khởi nghiệp là những người mơ mộng bởi nếu nhìn trên tỷ lệ những công ty thất bại/công ty thành công thì những người có đầu óc logic thông thường sẽ không chọn con đường khởi nghiệp. Tuy nhiên, rất nhiều những sản phẩm tuyệt vời và những công ty tuyệt vời được tạo dựng từ những kẻ mơ mộng như vậy. Bởi sợ hãi thất bại thường hiếm khi khiến họ lùi bước, Drew Houston, CEO/Founder của Dropbox đã nói: “Đừng lo về thất bại. Bạn chỉ cần đúng 1 lần” hay như Steve Jobs huyền thoại đã nhắn nhủ: “Hãy khát khao và hãy dại khờ”
Cuối cùng, hành trình khởi nghiệp là một phần hành trình đi tìm chính mình. Hay như Frédéric Beigbeder diễn giải đầy chất văn học trong “Kẻ ích kỷ lãng mạn”: “Ta có thể bỏ ra nhiều năm ròng tìm kiếm ai đó hoặc điều gì đó để cuối cùng nhận ra rằng trên thực tế, điều mà ta tìm kiếm chính là bản thân ta”
HOÀNG TÙNG
Founder #PizzaHome & Co-Founder #TranhMopi
Tyrion Lannister – Game of Throne
Cuốn sách “Kẻ ích kỷ lãng mạn” của nhà văn lừng danh Frédéric Beigbeder vẽ nhân chân dung nhân vật chính rất giống với nhiều người khởi nghiệp. Bản chất, những người khởi nghiệp luôn có dòng màu phiêu lưu lãng mạn chảy trong người. Nhưng sử dựng hết nguồn lực tài chính và nhân sự từ các nhà đầu tư chỉ để muốn thể hiện cái tôi của mình một cách mù quáng thì sẽ trở nên ích kỷ.
BẢN ĐỊA HÓA NHÌN TỪ UBER VÀ GRAB
Bản địa hóa là cách thức rất nhiều công ty nội địa có thể sử dụng đối đối đầu với những đối thủ sừng sỏ từ nước ngoài. Kể cả trong lĩnh vực công nghệ là lĩnh vực được coi là phẳng nhất của thế giới phẳng thì vẫn có thể bản địa hóa sản phẩm được. Khi Trung Quốc cấm truy cập facebook khó khăn do đó xiaonei trở thành công cụ thay thế. Hay bộ chữ đặt biệt đã khiến Google không thể đấu lại với Yandex tại thị trường Nga. Hoặc nắm bắt được nhu cầu muốn download video của người dùng nên trình duyệt Coccoc tính hợp tính năng này khiến Coccoc trở thành đối trọng của trình duyệt Google Chrome tại thị trường nước ta.
Grab đến với thị trường Việt Nam sau Uber nhưng họ đã có hai điều chỉnh về mang tính chất bản địa hóa để phục vụ khách hàng tốt hơn. Điều đó thể hiện sự am hiểu thị trường địa phương của họ tốt hơn so với đối thủ. Xét cho cùng, CEO Travis Kalanick của Uber đến từ Mỹ trong khi CEO Grab là Anthony Tan đến từ Malaysia, sự am hiểu về văn hóa giao thông và văn hóa tiêu dùng của hai vị quân vương đối với thị trường Việt Nam là rất khác nhau. Và kết quả là Grab tuy đến thị trường Việt sau Uber nhưng đã có những điều chỉnh mang tính bản địa hóa rất nhanh để vươn lên vị trí số 1 về thị phần. Trong đó, có 2 cột mốc giúp Grab bứt lên 1 cách mạnh mẽ
1.Credit Card hay tiền mặt: Khi Uber mới vào thị trường, với vị thế là một Startup Unicorn và là kẻ khai phá thị trường thì chỉ những người có thẻ credit card mới sử dụng được dịch vụ của Uber. Điều này có thể giúp cho công ty kiểm soát luồng tiền một cách dễ dàng, tuy nhiên, điểm bất tiện của nó chính là không nhiều người Việt có thể credit card. Thói quen sử dụng tiền mặt vẫn phổ biến nhất trong văn hóa tiêu dùng của người Việt. Và khi Grab vào thị trường Việt, họ cho người tiêu dùng thanh toán bằng tiền mặt. Người tiêu dùng dễ sàng sử dụng dịch vụ hơn rất nhiều. Và cuối cùng thì Uber cũng phải chấp nhận cho người sử dụng dịch vụ trả bằng tiền mặt. Tuy nhiên, một lượng lớn người tiêu dùng đã bị Grab hút mất.
2.Xe máy hay Ô tô: Sau khi tung ra chiến lược dùng tiền mặt để hút người dùng, Grab tiếp tục có bước đi tiếp theo, đó là tung ra dịch vụ Grab Bike. Lại một nhu cầu bản địa hóa nữa, đó là nhu cầu đi xe taxi không nhiều bằng nhu cầu đi xe ôm, đó mới là mảng thị trường lớn.
Và hơn nữa, khi Grab Bike tung ra, tất cả các lái xe đều mặc đồng phục màu xanh của Grab lại tạo hiệu ứng ngược lại giúp cho thương hiệu Grab ăn sâu trong tâm trí người tiêu dùng. Những buổi “đại hộ võ lâm” của tài xế Grab cho thấy cả một sân vận động chật kín xe ôm chạy Grab thực sự là những cuộc biểu dương sức mạnh đối với Uber. Sau đó, Uber cũng ra dịch vụ xe ôm Uber nhưng rõ ràng trong mảng xe ôm, Grab đã tiến rất nhanh.
Bằng hai điều chỉnh bản địa hóa, Grab đã vượt qua gã khổng lồ Uber, dĩ nhiên cũng có sự góp sức từ nội bộ Uber toàn cầu có những biến động lớn khi Founder/CEO Travis Kalanick bị ép phải từ chức. Tại Việt Nam, thị trường có vẻ đã được phân định. Hôm qua, chủ tịch Grab Việt Nam đã tuyên bố: 'Chúng tôi đã xong trận đánh giành thị phần'
Khi bắt đầu ý tưởng về Xưởng Tranh Mopi 10 tháng trước, thực tế ý tưởng của công ty chúng tôi chính là việc bản địa hóa từ một thương hiệu quốc tế đã rất thành công trong việc gọi vốn từ đám đông là S.Vita. Sau khi gọn vốn – crowdfunding được 200.000 USD, S.Vita giờ đã có doanh thu lên đến 25 triệu USD/năm. Công ty của chúng tôi học theo mô hình thiết kế tối giản của S.Vita nhưng bản địa hóa thành những câu khẩu hiệu tạo động lực bằng tiếng Việt phù hợp với văn hóa doanh nghiệp Việt. Và chúng tôi đã dẫn đầu thị trường này chỉ sau 6 tháng chính thức launching sản phẩm ra thị trường và đã có một số quỹ đầu tư tiếp cận sẵn sàng trở thành đối tác chiến lược.
Xét cho cùng, những người đam mê khởi nghiệp là những người mơ mộng bởi nếu nhìn trên tỷ lệ những công ty thất bại/công ty thành công thì những người có đầu óc logic thông thường sẽ không chọn con đường khởi nghiệp. Tuy nhiên, rất nhiều những sản phẩm tuyệt vời và những công ty tuyệt vời được tạo dựng từ những kẻ mơ mộng như vậy. Bởi sợ hãi thất bại thường hiếm khi khiến họ lùi bước, Drew Houston, CEO/Founder của Dropbox đã nói: “Đừng lo về thất bại. Bạn chỉ cần đúng 1 lần” hay như Steve Jobs huyền thoại đã nhắn nhủ: “Hãy khát khao và hãy dại khờ”
Cuối cùng, hành trình khởi nghiệp là một phần hành trình đi tìm chính mình. Hay như Frédéric Beigbeder diễn giải đầy chất văn học trong “Kẻ ích kỷ lãng mạn”: “Ta có thể bỏ ra nhiều năm ròng tìm kiếm ai đó hoặc điều gì đó để cuối cùng nhận ra rằng trên thực tế, điều mà ta tìm kiếm chính là bản thân ta”
HOÀNG TÙNG
Founder #PizzaHome & Co-Founder #TranhMopi
Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017
Làm sao để doanh nghiệp không trở thành con tin của Key Person
Ngày mời lập nghiệp, nếu có được một vài key person (KP) sẽ trở thành lợi thế cho doanh nghiệp. Khi doanh nghiệp nhỏ, năng lực của ban lãnh đạo còn yếu nên chủ yếu làm việc theo khả năng của từng cá nhân. Tôi có sản phẩm tốt, chị có kỹ năng tổ chức và quản lý bán hàng, anh có kinh nghiệm làm marketing online. Hoặc giả, có một người làm được việc nên ban lãnh đạo cứ việc gì khó là giao cho người đó dần dần toàn bộ quyền lực/chi phối tập trung vào một người.
Có những KP cố ý giữ riêng công thức sản xuất, quyền Admin hệ thống hay mạng lưới đại lý để bắt doanh nghiệp phải dựa vào mình nhưng cũng có KP do hoàn cảnh xô đẩy mà phải giữ quá nhiều trọng trách. khi doanh nghiệp phát triển thì việc phải phụ thuộc vào ai đó sẽ tiềm ẩn rủi ro rất lớn cho doanh nghiệp. Câu chuyện này chúng ta gặp thường xuyện trong hoạt động kinh doanh. Trong năm nay tôi gặp 3 doanh nghiệp phải đối mặt với việc này.
Doanh nghiệp đầu tiên: phụ thuộc vào Giám đốc kinh doanh, người đã xây dựng hệ thống phân phối cho công ty. Sau 4 năm, người giám đốc này không còn động lực phát triển và xây dựng bè phái tạo tổ kén. Anh ấy không có sự cải tiện kết quả bán hàng nhưng liên tục đòi quyền lợi, trèn ép để những người không thuộc cách hẩu phải ra đi. Doanh nghiệp đanh dần mất thị phần nhưng chủ doanh nghiệp không dám động vào vị giám đốc này vì lo sợ sẽ mất tất cả hệ thống phân phối.
Doanh nghiệp thứ 2 là do người bố xây dựng gần 20 năm. Do ông chỉ làm theo kỹ thuật cũ nên chất lượng sản phẩm không đồng đều, năng suất thấp và đặc biệt quy trình sản xuất không có nên phụ thuộc rất nhiều vào thợ cả (thợ kỹ thuật cao). Người con được học hành bài bản và trực tiếp phụ trách bán hàng ngoài thị trường nên cảm nhận được sức cạnh tranh của đối thủ - muốn cải tiến và chuẩn hóa quy trình sản xuất để giảm giá thành, nâng cao chất lượng sản phẩm để nâng sức cạnh tranh cho doanh nghiệp nhưng không thuyết phục được bố.
Doanh nghiệp thứ 3 thì phụ thuộc quá lớn vào CIO, người nắm toàn bộ quyền admin hệ thống bán hàng online của công ty. Vị giám đốc này thường xuyên làm mình làm mẩy và dọa bỏ công ty dẫn đến ban lãnh đạo công ty luôn trong tình trạng căng thẳng.
Tôi đặt câu hỏi này trên tường nhà thì chỉ sau hơn một ngày đã có 170 comment chia sẻ, đóng góp. Điều đó cho thấy câu chuyện này không phải chỉ của riêng một mình ai mà là của rất nhiều doanh nghiệp. Vậy làm sao để thay đổi điều này. Xin mạnh dạn đưa ra 7 bước giúp doanh nghiệp thoát khỏi sự lệ thuộc vào Key Person:
Bước 1: Xây dựng tiêu chuẩn về khẩu vị rủi ro trong doanh nghiệp trong đó có một phần liên quan đến rủi ro hoạt động và kế hoạch phòng ngừa rủi ro hoặt động (kể cả kế hoạch liên tục kinh doanh Business Continuity Plan). Trong bản kế hoạch phòng ngừa rủi ro luôn đòi hỏi doanh nghiệp phải có phương án Backup như đi ban lãnh đạo không đi chung một máy bay, các vị trí lãnh đạo chủ chốt đều có lực lượng kế cận, quy định phân cấp phân quyền rõ ràng, quyền admin của hệ thống, password, mã kho, mã két phải được lưu trữ ở nơi an toàn và định kỳ thay đổi. Toàn bộ tài nguyên tri thức như bí quyết kinh doanh, công nghệ, danh sách khách hàng/nhà phân phối, các khảo sát nghiên cứu và đánh giá về khách hàng phải được lưu trữ và bảo mật.
Việc xác định rủi ro trong hoạt động giúp doanh nghiệp để có kế hoạch loại bỏ dần các rủi ro tiềm ẩn trong quá trình hoạt động kể cả rủi ro về KP là rất quan trọng. Tôi đã biết có CEO đi cầu cứu tư vấn vào để giúp doanh nghiệp phát triển thì nhận được một kiến nghi ở cuối bản đề xuất là thay thế đúng ông ấy (đề xuất lên hội đồng quản trị) vì đây chính là rào cản lớn nhất cho sự phát triển của doanh nghiệp. Sau 2 năm cuộc chuyển giao quyền lực diễn ra tốt đẹp và vị cựu CEO có thời gian học tập, nâng cao trình độ, mở rộng quan hệ để đóng góp nhiều hơn cho doanh nghiệp (trong vai trò quản trị và định hướng).
Bước 2: Xây dựng cơ cấu tổ chức, mô hình kinh doanh theo hướng đơn giản hóa.
Trong quá trình tái cấu trúc công ty trước đây, chúng tôi đã rơi vào cái bẫy là thiết kế một vị trí đảm đương nhiều việc đòi hỏi những năng lực khác nhau hoặc vị trí cần có năng lực đặc biệt dẫn đến không tìm được người cho vị trí này. Kể cả khi tìm được rồi thì người này nghỉ việc cũng rất khó tìm được người thay thế.
Giải pháp: Tách vị trí này thành các vị trí có năng lực đơn giản hơn. Giải pháp này sẽ làm tăng chi phí nhưng ngược lại có thể rủi ro cho hệ thống và dễ quy trình hóa, tối ưu hóa được công việc.
Bước 3: Chuẩn hóa chức năng, nhiệm vụ, khung năng lực bằng bảng mô tả công việc (JD) rõ ràng.
Bản mô tả công việc cần thể hiện: Tôi là ai, tôi làm gì theo định hướng/chiến lược, làm gì trong công việc hàng ngày, KPIs của tôi là gì, tôi trực thuộc và báo cáo ai, mối quan hệ hàng dọc-hàng ngang và khung năng lực của tôi là gì thì cần được định nghĩa rõ ràng. Bất cứ một ai khi vào vị trí đó cũng hiểu được mình cần làm gì để rút ngắn thời gian hội nhập.
Bước 4: Quy trình hóa/Quy chuẩn hóa công việc
Các công việc đều cần được quy trình hóa và thường xuyên đánh giá lại để cải tiến. Đối với những bộ phận quan trọng cần có sổ tay hoặc cẩm nang hướng dẫn công việc. Nhiều chủ doanh nghiệp kêu ca về việc tuyển nhân sự khó. Hỏi ra thì doanh nghiệp đó cũng tuyển được nhân sự đã giữ những vị trí tương đương ở đơn vị cao hơn nhưng khi về thì không phát huy được và xin nghỉ việc chỉ sau 3 đến 6 tháng. Lý do là doanh nghiệp không có quy trình, không đào tạo, không có cẩm năng hay bất cứ hướng dẫn gì. Chủ doanh nghiệp hướng dẫn miệng một lần rồi bỏ mặc. Chính vì không tuyển dụng được nên các nhân viên làng nhàng nhưng ở lâu cũng trở thành KP của doanh nghiệp. Ở lâu sinh ngựa chứng dẫn đến chứng đau đầu cho chủ doanh nghiệp.
Bước 5: Luân chuyển và kiểm soát chéo
Chính sách luân chuyển nhân sự và kiểm tra/kiểm soát chéo là rất quan trọng trong việc tránh các nhân sự thông đồng làm bậy hoặc xây dựng bè phái trong doanh nghiệp. Việc luân chuyển nhân sự cũng tạo động lực cho nhân viên khi có những thách thức mới. Chính sự luân chuyển sẽ dẫn đến sự phối hợp hàng ngang tốt hơn vì hiểu nhau hơn và tạo ra lực lượng kế cận dồi dào cho doanh nghiệp.
Điểm chú ý là cần truyền thông nội bộ rõ chính sách này để tránh làm cho nhân viên hiểu nhầm là do họ bị trù úm nên phải truyển đi.
Bước 6: Xây dựng chính sách phát triển nhân tài và tạo ra quỹ nhân tài (talent pool)
Tôi có một chính sách trong sử dụng nhân sự thường nói vui đó là không bao giờ có tể tường (dưới vua trên vạn người) và luôn có chính sách đào tạo lực lượng kế cận (con chị nó đi con dì nó lớn) nên thường xuyên có đủ người mở rộng kinh doanh hoặc thay thế mình khi có cơ hội thăng tiến. Cũng chính vì thế nên nhân viên luôn có động lực phấn đấu để phát triển cùng với nhịp phát triển của công ty. Bản thân các vị trí lãnh đạo đương nhiệm cũng bị áp lực vì nếu không làm được sẽ bị thay thế nên rất nỗ lực. Tình trạng kiêu binh vì thế mà giảm hẳn.
Bước 7: Xây dựng môi trường minh bạch và văn hóa doanh nghiệp lành mạnh
Môi trường minh bạch sẽ giúp cho mọi việc được rõ ràng và quy củ nên mọi thành viên đều tham gia vào quá trình giám sát hoạt động của doanh nghiệp. Tinh thần đồng đội, tính trung thực, tính trách nhiệm, tính kỷ luật và nỗ lực không mệt mỏi vì mục tiêu của tổ chức là những nét văn hóa doanh nghiệp lành mạnh giúp cho doanh nghiệp phát triển bền vững. Chỉ những doanh nghiệp thiếu tính minh bạch, thiếu tinh thần trách nhiệm với tập thể mới dẫn đến cơ chế KP và bè phái.
Vẫn biết không ai không thể thay thế nhưng nếu không có sự chuẩn bị tốt thì doanh nghiệp sẽ chịu những tổn thất rất lớn khi phải thay thế các KP. Chính vì vậy mà nhiều doanh nghiệp thà chịu là con tin của KP còn hơn là chấp nhận cái giá của sự thay đổi. Nhưng dù phải trả những giá rất đắt thì hương vị của sự tự do luôn ngọt ngào.
Chúc các Anh/Chị và các Bạn xây dựng thành công doanh nghiệp phát triển bền vững.
Bùi Đỗ Mạnh
Giám đốc Viện Đào tạo và Nghiên cứu Phát triển ONEBANK
Có những KP cố ý giữ riêng công thức sản xuất, quyền Admin hệ thống hay mạng lưới đại lý để bắt doanh nghiệp phải dựa vào mình nhưng cũng có KP do hoàn cảnh xô đẩy mà phải giữ quá nhiều trọng trách. khi doanh nghiệp phát triển thì việc phải phụ thuộc vào ai đó sẽ tiềm ẩn rủi ro rất lớn cho doanh nghiệp. Câu chuyện này chúng ta gặp thường xuyện trong hoạt động kinh doanh. Trong năm nay tôi gặp 3 doanh nghiệp phải đối mặt với việc này.
Doanh nghiệp đầu tiên: phụ thuộc vào Giám đốc kinh doanh, người đã xây dựng hệ thống phân phối cho công ty. Sau 4 năm, người giám đốc này không còn động lực phát triển và xây dựng bè phái tạo tổ kén. Anh ấy không có sự cải tiện kết quả bán hàng nhưng liên tục đòi quyền lợi, trèn ép để những người không thuộc cách hẩu phải ra đi. Doanh nghiệp đanh dần mất thị phần nhưng chủ doanh nghiệp không dám động vào vị giám đốc này vì lo sợ sẽ mất tất cả hệ thống phân phối.
Doanh nghiệp thứ 2 là do người bố xây dựng gần 20 năm. Do ông chỉ làm theo kỹ thuật cũ nên chất lượng sản phẩm không đồng đều, năng suất thấp và đặc biệt quy trình sản xuất không có nên phụ thuộc rất nhiều vào thợ cả (thợ kỹ thuật cao). Người con được học hành bài bản và trực tiếp phụ trách bán hàng ngoài thị trường nên cảm nhận được sức cạnh tranh của đối thủ - muốn cải tiến và chuẩn hóa quy trình sản xuất để giảm giá thành, nâng cao chất lượng sản phẩm để nâng sức cạnh tranh cho doanh nghiệp nhưng không thuyết phục được bố.
Doanh nghiệp thứ 3 thì phụ thuộc quá lớn vào CIO, người nắm toàn bộ quyền admin hệ thống bán hàng online của công ty. Vị giám đốc này thường xuyên làm mình làm mẩy và dọa bỏ công ty dẫn đến ban lãnh đạo công ty luôn trong tình trạng căng thẳng.
Tôi đặt câu hỏi này trên tường nhà thì chỉ sau hơn một ngày đã có 170 comment chia sẻ, đóng góp. Điều đó cho thấy câu chuyện này không phải chỉ của riêng một mình ai mà là của rất nhiều doanh nghiệp. Vậy làm sao để thay đổi điều này. Xin mạnh dạn đưa ra 7 bước giúp doanh nghiệp thoát khỏi sự lệ thuộc vào Key Person:
Bước 1: Xây dựng tiêu chuẩn về khẩu vị rủi ro trong doanh nghiệp trong đó có một phần liên quan đến rủi ro hoạt động và kế hoạch phòng ngừa rủi ro hoặt động (kể cả kế hoạch liên tục kinh doanh Business Continuity Plan). Trong bản kế hoạch phòng ngừa rủi ro luôn đòi hỏi doanh nghiệp phải có phương án Backup như đi ban lãnh đạo không đi chung một máy bay, các vị trí lãnh đạo chủ chốt đều có lực lượng kế cận, quy định phân cấp phân quyền rõ ràng, quyền admin của hệ thống, password, mã kho, mã két phải được lưu trữ ở nơi an toàn và định kỳ thay đổi. Toàn bộ tài nguyên tri thức như bí quyết kinh doanh, công nghệ, danh sách khách hàng/nhà phân phối, các khảo sát nghiên cứu và đánh giá về khách hàng phải được lưu trữ và bảo mật.
Việc xác định rủi ro trong hoạt động giúp doanh nghiệp để có kế hoạch loại bỏ dần các rủi ro tiềm ẩn trong quá trình hoạt động kể cả rủi ro về KP là rất quan trọng. Tôi đã biết có CEO đi cầu cứu tư vấn vào để giúp doanh nghiệp phát triển thì nhận được một kiến nghi ở cuối bản đề xuất là thay thế đúng ông ấy (đề xuất lên hội đồng quản trị) vì đây chính là rào cản lớn nhất cho sự phát triển của doanh nghiệp. Sau 2 năm cuộc chuyển giao quyền lực diễn ra tốt đẹp và vị cựu CEO có thời gian học tập, nâng cao trình độ, mở rộng quan hệ để đóng góp nhiều hơn cho doanh nghiệp (trong vai trò quản trị và định hướng).
Bước 2: Xây dựng cơ cấu tổ chức, mô hình kinh doanh theo hướng đơn giản hóa.
Trong quá trình tái cấu trúc công ty trước đây, chúng tôi đã rơi vào cái bẫy là thiết kế một vị trí đảm đương nhiều việc đòi hỏi những năng lực khác nhau hoặc vị trí cần có năng lực đặc biệt dẫn đến không tìm được người cho vị trí này. Kể cả khi tìm được rồi thì người này nghỉ việc cũng rất khó tìm được người thay thế.
Giải pháp: Tách vị trí này thành các vị trí có năng lực đơn giản hơn. Giải pháp này sẽ làm tăng chi phí nhưng ngược lại có thể rủi ro cho hệ thống và dễ quy trình hóa, tối ưu hóa được công việc.
Bước 3: Chuẩn hóa chức năng, nhiệm vụ, khung năng lực bằng bảng mô tả công việc (JD) rõ ràng.
Bản mô tả công việc cần thể hiện: Tôi là ai, tôi làm gì theo định hướng/chiến lược, làm gì trong công việc hàng ngày, KPIs của tôi là gì, tôi trực thuộc và báo cáo ai, mối quan hệ hàng dọc-hàng ngang và khung năng lực của tôi là gì thì cần được định nghĩa rõ ràng. Bất cứ một ai khi vào vị trí đó cũng hiểu được mình cần làm gì để rút ngắn thời gian hội nhập.
Bước 4: Quy trình hóa/Quy chuẩn hóa công việc
Các công việc đều cần được quy trình hóa và thường xuyên đánh giá lại để cải tiến. Đối với những bộ phận quan trọng cần có sổ tay hoặc cẩm nang hướng dẫn công việc. Nhiều chủ doanh nghiệp kêu ca về việc tuyển nhân sự khó. Hỏi ra thì doanh nghiệp đó cũng tuyển được nhân sự đã giữ những vị trí tương đương ở đơn vị cao hơn nhưng khi về thì không phát huy được và xin nghỉ việc chỉ sau 3 đến 6 tháng. Lý do là doanh nghiệp không có quy trình, không đào tạo, không có cẩm năng hay bất cứ hướng dẫn gì. Chủ doanh nghiệp hướng dẫn miệng một lần rồi bỏ mặc. Chính vì không tuyển dụng được nên các nhân viên làng nhàng nhưng ở lâu cũng trở thành KP của doanh nghiệp. Ở lâu sinh ngựa chứng dẫn đến chứng đau đầu cho chủ doanh nghiệp.
Bước 5: Luân chuyển và kiểm soát chéo
Chính sách luân chuyển nhân sự và kiểm tra/kiểm soát chéo là rất quan trọng trong việc tránh các nhân sự thông đồng làm bậy hoặc xây dựng bè phái trong doanh nghiệp. Việc luân chuyển nhân sự cũng tạo động lực cho nhân viên khi có những thách thức mới. Chính sự luân chuyển sẽ dẫn đến sự phối hợp hàng ngang tốt hơn vì hiểu nhau hơn và tạo ra lực lượng kế cận dồi dào cho doanh nghiệp.
Điểm chú ý là cần truyền thông nội bộ rõ chính sách này để tránh làm cho nhân viên hiểu nhầm là do họ bị trù úm nên phải truyển đi.
Bước 6: Xây dựng chính sách phát triển nhân tài và tạo ra quỹ nhân tài (talent pool)
Tôi có một chính sách trong sử dụng nhân sự thường nói vui đó là không bao giờ có tể tường (dưới vua trên vạn người) và luôn có chính sách đào tạo lực lượng kế cận (con chị nó đi con dì nó lớn) nên thường xuyên có đủ người mở rộng kinh doanh hoặc thay thế mình khi có cơ hội thăng tiến. Cũng chính vì thế nên nhân viên luôn có động lực phấn đấu để phát triển cùng với nhịp phát triển của công ty. Bản thân các vị trí lãnh đạo đương nhiệm cũng bị áp lực vì nếu không làm được sẽ bị thay thế nên rất nỗ lực. Tình trạng kiêu binh vì thế mà giảm hẳn.
Bước 7: Xây dựng môi trường minh bạch và văn hóa doanh nghiệp lành mạnh
Môi trường minh bạch sẽ giúp cho mọi việc được rõ ràng và quy củ nên mọi thành viên đều tham gia vào quá trình giám sát hoạt động của doanh nghiệp. Tinh thần đồng đội, tính trung thực, tính trách nhiệm, tính kỷ luật và nỗ lực không mệt mỏi vì mục tiêu của tổ chức là những nét văn hóa doanh nghiệp lành mạnh giúp cho doanh nghiệp phát triển bền vững. Chỉ những doanh nghiệp thiếu tính minh bạch, thiếu tinh thần trách nhiệm với tập thể mới dẫn đến cơ chế KP và bè phái.
Vẫn biết không ai không thể thay thế nhưng nếu không có sự chuẩn bị tốt thì doanh nghiệp sẽ chịu những tổn thất rất lớn khi phải thay thế các KP. Chính vì vậy mà nhiều doanh nghiệp thà chịu là con tin của KP còn hơn là chấp nhận cái giá của sự thay đổi. Nhưng dù phải trả những giá rất đắt thì hương vị của sự tự do luôn ngọt ngào.
Chúc các Anh/Chị và các Bạn xây dựng thành công doanh nghiệp phát triển bền vững.
Bùi Đỗ Mạnh
Giám đốc Viện Đào tạo và Nghiên cứu Phát triển ONEBANK
6 CÁCH TĂNG LỢI NHUẬN
Doanh nghiệp được thành lập đa phần với mục tiêu sinh lợi cho cổ đông. Nên lợi nhuận luôn là một trong hai vấn đề được quan tâm nhất. Tạo ra được lợi nhuận là không dễ, nếu không nói là rất khó.
Mỗi doanh nghiệp lại có những khó khăn và thử thách rất riêng. Có những khó khăn mà khi vượt qua được thì đầu đã bạc tóc. Nhiều nhà điều hành, có thể rất thành công từ công ty này, khi chuyển sang công ty khác đã phải vò đầu bứt trán. Thậm chí có người chỉ trụ được vài tháng.
Do vậy, không ai dạy được ai trong việc điều hành doanh nghiệp sinh lợi. Và bắt chước người khác, nơi khác, cho dù là chung ngành, đôi khi lại là tự mình hại mình.
Tuy vậy, từ góc độ phân tích, đâu đấy vẫn có những điểm chung nhất định có thể gợi ý để giúp ta tư duy thêm. Và từ những tư duy đó, hy vọng doanh nghiệp sẽ hoạt động hiệu quả và sinh lợi đáng kể hơn. Tôi đặt những điểm chung ấy vào chung một phương trình để giúp mọi người hình dung một cách tổng thể và chặt chẽ hơn về nguồn gốc thực sự của lợi nhuận.
Lợi nhuận của một giai đoạn bằng của giá trị chênh lệch giữa Giá bán và Giá thành (tạm gọi là Biên lợi nhuận trung bình) nhân với Sản lượng bán được trong khoảng thời gian đó. Sản lượng bán ra này được tạo thành từ Số khách hàng nhân với Lượng mua trung bình. Số khách hàng, đến lượt nó, lại bằng tích của Số khách quan tâm với Tỷ lệ chuyển đổi mua.
Để tăng lợi nhuận, ta cần cải thiện ít nhất một trong những chỉ số ấy trong khi giữ được những chỉ số khác ít nhất không giảm. Ta hãy cùng đi vào từng phương án một.
1. TĂNG KHÁCH
Khi năng lực hệ thống của ta đã tương đối ổn định, tăng được Số khách quan tâm (đối tượng quan tâm đến sản phẩm hay dịch vụ, nhiều nơi gọi là khách hàng tiềm năng, hay nguồn) thì có thể giúp ta tăng được lượng khách hàng, doanh thu và lợi nhuận.
Hãy hình dung ngày hôm qua, 50 khách vào cửa hàng hỏi han, 40 trong số đó mua hàng, nhờ vậy ta thu được 20 triệu đồng, lời 2 triệu. Vậy ngày hôm nay, nếu ta, bằng một cách nào đó, kéo được 75 khách vào cửa hàng hỏi han, thì chắc hẳn ta sẽ bán được cho nhiều người hơn, doanh thu cao hơn và lời được nhiều hơn ngày hôm qua.
Còn làm sao để lượng khách quan tâm nhiều hơn thì trách nhiệm chính sẽ là của chức năng Marketing trong mỗi doanh nghiệp. Làm cho thương hiệu được chú ý hay được yêu thích hơn. Biển hiệu, trưng bày bắt mắt và phù hợp đối tượng khách hàng hơn. Chạy chương trình viral như Lạc trôi/Đi để trở về hay khuyến mãi mua 2 tặng 1. Đưa ra những sản phẩm mới như iPhoneX. Hay chạy ra giữa đường kéo xe khách vô như mấy quán nhậu. Đẩy quảng cáo cưỡng bức kiểu Kangaroo hay nhộn nhịp nhí nhố kiểu Điện máy xanh… Tổ chức khoá học, hội thảo free về một chuyên đề nào đó (tư vấn du học, chứng khoán, bất động sản, automation marketing, thay đổi tư duy để làm giàu…), tư vấn miễn phí cho khách hàng tiềm năng, … cũng tạo ra Phễu khách hàng tiềm năng đáng kể để nhân viên kinh doanh "bay vào" tương tác và bán hàng.
Ngay chỗ này, ta sẽ lưu ý rằng Marketing sẽ phải thực hiện chức năng này trong một giới hạn về ngân sách hay ràng buộc về hiệu quả mang lại. Và thường thì chức năng Tài chính sẽ là người phản biện và kiểm soát. Và do đó, hai chức năng này thường xuyên mâu thuẫn lẫn nhau.
Vậy nên khi thấy hai bộ phận đó hài hoà với nhau thì đó là dấu hiệu nhắc bạn cân nhắc thay người phụ trách Tài chính. Hoặc bạn nên tự nghỉ việc vì chưa đặt đủ áp lực chỉ tiêu xuống hai bộ phận này.
2. TĂNG TỶ LỆ CHUYỂN ĐỔI MUA
Một khi đã bước vào cửa hàng, một khi đã dừng lại nghe sales nói, một khi đã lỡ dại đặt ra một câu hỏi… thì khi đó ta đã lọt vào một kịch bản được dàn dựng công phu của những người bán hàng. Dưới tay nghề của một quản lý bán hàng giỏi, xác suất bạn mua hàng là rất cao.
Bất kỳ một người phụ trách bán hàng giỏi nào cũng sẽ đều phải huấn luyện cho nhân viên của mình hiểu biết về sản phẩm, về tâm lý khách hàng, về hành vi mua hàng.
Họ đào tạo những kịch bản chi tiết đến mức: khách hỏi gì thì phải trả lời như thế nào, rồi nếu mắt khách chữ O thì phải làm thế này, miệng khách chữ A thì phải xử thế kia... Trả giá thế nào, chốt sale ra sao…
Thậm chí, cả cái vẻ mặt thất vọng hay tiếc nuối khi đàm phán cũng đều phải được tập mãi. Đó là cho đánh đơn. Còn đánh đôi, hay đánh đồng đội nam nữ phối hợp thì cũng rất kỳ công. Trường phái Đông Tây kim cổ kết hợp cũng rất phong phú. Nào là La làng 6 bước, Giảm giá 3 pha, nào là tuyệt đỉnh BATNA…
Tất cả những công cụ, con người và tương tác này chỉ nhằm để làm một việc duy nhất: tăng tỷ lệ chuyển đổi từ Khách (tiềm năng) thành Khách hàng (mua hàng). Tỷ lệ này càng cao, thì doanh thu của doanh nghiệp càng lớn. Dĩ nhiên, khái niệm cao là một khái niệm tương đối. Mỗi ngành, mỗi loại sản phẩm sẽ có những tỷ lệ “cao” khác nhau.
Và dù việc tăng tỷ lệ này là trách nhiệm của Bán hàng. Thế nhưng, chất lượng Khách cũng là rất quan trọng. Nếu Khách không đúng nhóm khách hàng mục tiêu, không phù hợp với sản phẩm, mức giá và kịch bản bán hàng, xác suất thuyết phục thành công sẽ giảm xuống thảm hại. Và đây là một trong ba nguyên nhân mà giữa Bán hàng và Marketing luôn tranh cãi, thậm chí ghét nhau như chó với mèo.
Nơi nào, hay khi nào mà Bán hàng và Marketing hài hoà với nhau, khi đó sản nghiệp của giới chủ sắp đem ra đổ vào sọt rác.
3. TĂNG LƯỢNG MUA TRUNG BÌNH
Với cùng một lượng Khách hàng như nhau, việc bán được nhiều hơn cho mỗi khách hàng là cách thức tăng lợi nhuận dễ nhất, nhanh nhất, và tốn ít chi phí nhất.
Có nhiều cách để làm việc này: thuyết phục mua thêm, giảm giá cho số lượng lớn, phục vụ tốt để khách quay lại, bán chéo sản phẩm, "bán lạc kèm bia”,…
Mục tiêu này do chức năng Bán hàng chiụ trách nhiệm và thường được cụ thể hoá bằng các chính sách bán hàng, chăm sóc khách hàng, và các chương trình đào tạo nâng cao năng lực cho đội ngũ bán hàng, kể cả đội ngũ của các nhà phân phối hay đại lý.
Lưu ý rằng hàng hoá được chuyển cho khách hàng và thu tiền về mới gọi là bán. Còn nếu hàng hoá vẫn đang trên quầy, kệ, kho của các nhà phân phối hay đại lý thì cho dù là đã nhận tiền về hay chưa thì cũng không nên tính là đã hoàn tất bán hàng.
Quản lý không chặt hay không khéo có thể tạo điều kiện cho việc móc ngoặc giữa nhà phân phối và Bán hàng. Và cho dù là không có tiêu cực, việc nhà phân phối lấy hàng về mà không bán được sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng về sau. Lợi bất cập hại.
Và cũng lưu ý thêm rằng việc khuyến mãi bằng cách giảm giá trực tiếp thường không bao giờ là tốt. Trừ phi để đẩy mẫu cũ hoặc sắp hết hạn.
Ngay ở chỗ này, một lần nữa chức năng Tài chính cần đủ mạnh để phản biện và kiểm soát. Thậm chí ở nhiều nơi, tôi quan sát thấy có trường hợp hợp Bán hàng than khóc, van nài, xin xỏ để liên tục có chương trình khuyến mãi nhằm dễ đẩy số lượng hàng hoá đi nhiều hơn, bất kể hiệu quả chung mà Tài chính không phản biện. Nghĩa là Tài chánh chưa làm tốt chức năng của mình, vì xét cho cùng thì lãnh đạo doanh nghiệp rất dễ bị tác động khi “bán được hàng”.
4. TĂNG GIÁ BÁN
Ba hướng tiếp cận trên đều hướng đến việc làm sao để tăng sản lượng. Trong trường hợp sản lượng là khó tăng thêm do năng lực sản xuất/phân phối có giới hạn, ta vẫn có thể tăng doanh thu và lợi nhuận bằng cách nâng giá sản phẩm lên mức cao hơn.
Bài "5 cách để tăng doanh số” đã bàn nhiều về hướng này rồi nên xin phép không bàn lại ở đây nữa. Tôi chỉ muốn nói thêm rằng: khi bạn có khả năng tăng giá bán (mà sản lượng không sụt giảm, hoặc tốc độ giảm chậm) thì khi đó bạn thực sự là một thế lực trên thị trường. Và điều đó là đáng để mơ ước.
Trách nhiệm này thường được giao cho Marketing và Bán hàng phối hợp với nhau. Trong một số trường hợp, có sự tham gia thêm của Quan hệ công chúng hay Quan hệ cộng đồng.
5. GIẢM GIÁ THÀNH
Giá bán thì khó tăng được mãi vì chúng sẽ ảnh hưởng đến sức mua, và cũng vì càng về sau thì các sản phẩm thường sẽ bị cạnh tranh mạnh hơn nên giá bán khó tăng thêm. Thế nhưng, thật diệu kỳ là giá thành lại thường có xu hướng giảm dần theo thời gian nhờ vào hiệu ứng quy mô kinh tế, nhờ năng lực cung ứng/sản xuất/phân phối được tối ưu, nhờ tay nghề tốt hơn, nhờ cải tiến quy trình, nhờ nâng mức tự động hoá - tin học hoá, nhờ giá nguyên vật liệu ngày càng thấp, nhờ gia công ngoài…
Dĩ nhiên, một số yếu tố có thể tăng thêm như chi phí nhân công, điện nước, vận tải, hoặc một số nguyên liệu đặc thù… Nhưng lịch sử cho thấy giá thành giảm dần là xu hướng tất yếu. Do đó, nếu doanh nghiệp của bạn không có khả năng giảm giá thành “thêm một chút” so với năm trước đó, bạn đang có vấn đề.
Trách nhiệm này thường được giao cho khối Cung ứng - Sản xuất và chức năng Tài chính. Khối Cung ứng - Sản xuất kiểm soát và giảm giá thành sản xuất, còn chức năng Tài chính kiểm soát và giảm các chi phí khác. Việc bóc tách chi phí thành biến phí và định phí cũng như việc quản lý chi phí đến mức hoạt động (ABC - Activity-based cost) giúp phản tỉnh và dẫn đường cho nhiều cải tiến. Do vậy, năng lực Kế toán quản trị hiệu quả là cực kỳ quan trọng và là một trong những dấu hiệu đánh dấu mức độ trưởng thành của doanh nghiệp.
Cũng có những khi mà bộ phận Kỹ thuật/Nghiên cứu Phát triển được kéo vào để tìm nguyên vật liệu thay thế rẻ hơn, Mua hàng được siết để giảm được giá đầu vào, Kinh doanh được yêu cầu bán nhiều hơn nhằm giảm định phí trung bình xuống… Tất cả những hoạt động ấy chỉ nhằm đảm bảo doanh nghiệp có khả năng khống chế được giá thành ở nhóm thấp nhất thị trường.
Dĩ nhiên, sẽ có những mâu thuẫn lớn giữa mong ước sản xuất rẻ, và nhu cầu phải đủ tốt, đủ chức năng, đủ vượt trội để bán được hàng. Thậm chí đến mức doanh nghiệp phải đưa ra lựa chọn chiến lược: "đắt mà xắt ra miếng", hay "rẻ và bán rất khoẻ”.
6. TĂNG BIÊN LỢI NHUẬN TRUNG BÌNH
Với mỗi ngành và dòng sản phẩm sẽ có một chu kỳ ngành (ICL - industry life cycle) khá rõ. Sang hai giai đoạn cuối của chu kỳ, khả năng tăng giá sẽ dần khó hơn đối với đa phần doanh nghiệp, khả năng giảm giá cũng có thể gặp những ngưỡng kỹ thuật ngặt nghèo.
Đó là khi mà vai trò của chiến lược và sáng tạo lên ngôi.
Bằng việc xoáy vào các nhu cầu đặc thù của một nhóm khách hàng nào đó, nghiên cứu và đưa ra những sản phẩm và dịch vụ mới mà doanh nghiệp có thể có được biên lợi nhuận trung bình trên từng đơn vị sản phẩm cao hơn.
Hãy thử nhớ lại thời điểm giới thiệu điện thoại di động. Cùng phục vụ cho một nhu cầu chung (liên lạc bằng tiếng nói từ xa), nhưng cho một phân khúc khách hàng đặc thù hơn, một chiếc điện thoại di động có biên lợi nhuận trung bình cao gấp nhiều lần một chiếc điện thoại có dây.
Hay hãy nghĩ về các nhà cung cấp truyền hình cáp. Chắc ai cũng còn nhớ câu chuyện về K+ độc quyền kênh bóng đá và nhờ vậy thiết lập được một mặt bằng giá hoàn toàn khác. Dĩ nhiên, có nhiều yếu tố và sai lầm khác nhau nên K+ chưa đạt được hiệu quả như mong muốn. Tuy vậy, ý định chiến lược của họ lúc ấy nhắm đến việc cung cấp một sản phẩm hoàn toàn khác, phục vụ một nhóm khách hàng đặc thù, và vì vậy có biên lợi nhuận cao hơn đáng kể.
Nếu trước đây, bạn có nghe nói về các chiến lược Khác biệt hoá hay Đại dương xanh mà không để ý nhiều thì đây là cơ hội để bạn tìm tòi thêm. Khác biệt hoá hay Đại dương xanh, về mặt thực chất, giúp chúng ta tìm kiếm cách thức để có biên lợi nhuận cao hơn bằng cách thiết kế sản phẩm dịch vụ phù hợp với những nhóm khách hàng đặc thù.
KẾT LUẬN
Có nhiều cách thức và phương án khác nhau để nâng cao lợi nhuận. Một số sẽ phù hợp với doanh nghiệp này hơn doanh nghiệp khác. Một số sẽ ở tầm sức của quản lý cấp trung, trong khi số khác lại cần sự tham chiến quyết liệt của những người lãnh đạo ở cấp cao nhất. Một số tạo được một sự bền vững tương đối, trong khi số khác lại chỉ giúp được ta trong một giai đoạn nhất định.
Bạn luôn cần chọn cho mình một hoặc hai cách thức phù hợp nhất với doanh nghiệp của mình trong giai đoạn hiện tại. Tập trung thực sự cho nỗ lực này để có được năng lực cạnh tranh và khả năng tạo lợi nhuận. Khi đã tương đối "làm chủ", hãy tiếp tục chuyển sang những cách thức tiếp theo.
Đừng bao giờ hài lòng. Đừng bao giờ ngừng lại.
THU HOẠCH:
1. Lợi nhuận của bạn đang cao như đối thủ chính hay như kỳ vọng của cổ đông hay chưa?
2. Đâu là “khâu” khả thi nhất mà bạn muốn xoáy vào?
3. Điều gì còn cản trở bạn cải thiện “khâu” ấy?
Đấy là 6 cách tăng lợi nhuận mà mình đã đúc kết từ kinh nghiệm bản than.
Mỗi doanh nghiệp lại có những khó khăn và thử thách rất riêng. Có những khó khăn mà khi vượt qua được thì đầu đã bạc tóc. Nhiều nhà điều hành, có thể rất thành công từ công ty này, khi chuyển sang công ty khác đã phải vò đầu bứt trán. Thậm chí có người chỉ trụ được vài tháng.
Do vậy, không ai dạy được ai trong việc điều hành doanh nghiệp sinh lợi. Và bắt chước người khác, nơi khác, cho dù là chung ngành, đôi khi lại là tự mình hại mình.
Tuy vậy, từ góc độ phân tích, đâu đấy vẫn có những điểm chung nhất định có thể gợi ý để giúp ta tư duy thêm. Và từ những tư duy đó, hy vọng doanh nghiệp sẽ hoạt động hiệu quả và sinh lợi đáng kể hơn. Tôi đặt những điểm chung ấy vào chung một phương trình để giúp mọi người hình dung một cách tổng thể và chặt chẽ hơn về nguồn gốc thực sự của lợi nhuận.
Lợi nhuận của một giai đoạn bằng của giá trị chênh lệch giữa Giá bán và Giá thành (tạm gọi là Biên lợi nhuận trung bình) nhân với Sản lượng bán được trong khoảng thời gian đó. Sản lượng bán ra này được tạo thành từ Số khách hàng nhân với Lượng mua trung bình. Số khách hàng, đến lượt nó, lại bằng tích của Số khách quan tâm với Tỷ lệ chuyển đổi mua.
Để tăng lợi nhuận, ta cần cải thiện ít nhất một trong những chỉ số ấy trong khi giữ được những chỉ số khác ít nhất không giảm. Ta hãy cùng đi vào từng phương án một.
1. TĂNG KHÁCH
Khi năng lực hệ thống của ta đã tương đối ổn định, tăng được Số khách quan tâm (đối tượng quan tâm đến sản phẩm hay dịch vụ, nhiều nơi gọi là khách hàng tiềm năng, hay nguồn) thì có thể giúp ta tăng được lượng khách hàng, doanh thu và lợi nhuận.
Hãy hình dung ngày hôm qua, 50 khách vào cửa hàng hỏi han, 40 trong số đó mua hàng, nhờ vậy ta thu được 20 triệu đồng, lời 2 triệu. Vậy ngày hôm nay, nếu ta, bằng một cách nào đó, kéo được 75 khách vào cửa hàng hỏi han, thì chắc hẳn ta sẽ bán được cho nhiều người hơn, doanh thu cao hơn và lời được nhiều hơn ngày hôm qua.
Còn làm sao để lượng khách quan tâm nhiều hơn thì trách nhiệm chính sẽ là của chức năng Marketing trong mỗi doanh nghiệp. Làm cho thương hiệu được chú ý hay được yêu thích hơn. Biển hiệu, trưng bày bắt mắt và phù hợp đối tượng khách hàng hơn. Chạy chương trình viral như Lạc trôi/Đi để trở về hay khuyến mãi mua 2 tặng 1. Đưa ra những sản phẩm mới như iPhoneX. Hay chạy ra giữa đường kéo xe khách vô như mấy quán nhậu. Đẩy quảng cáo cưỡng bức kiểu Kangaroo hay nhộn nhịp nhí nhố kiểu Điện máy xanh… Tổ chức khoá học, hội thảo free về một chuyên đề nào đó (tư vấn du học, chứng khoán, bất động sản, automation marketing, thay đổi tư duy để làm giàu…), tư vấn miễn phí cho khách hàng tiềm năng, … cũng tạo ra Phễu khách hàng tiềm năng đáng kể để nhân viên kinh doanh "bay vào" tương tác và bán hàng.
Ngay chỗ này, ta sẽ lưu ý rằng Marketing sẽ phải thực hiện chức năng này trong một giới hạn về ngân sách hay ràng buộc về hiệu quả mang lại. Và thường thì chức năng Tài chính sẽ là người phản biện và kiểm soát. Và do đó, hai chức năng này thường xuyên mâu thuẫn lẫn nhau.
Vậy nên khi thấy hai bộ phận đó hài hoà với nhau thì đó là dấu hiệu nhắc bạn cân nhắc thay người phụ trách Tài chính. Hoặc bạn nên tự nghỉ việc vì chưa đặt đủ áp lực chỉ tiêu xuống hai bộ phận này.
2. TĂNG TỶ LỆ CHUYỂN ĐỔI MUA
Một khi đã bước vào cửa hàng, một khi đã dừng lại nghe sales nói, một khi đã lỡ dại đặt ra một câu hỏi… thì khi đó ta đã lọt vào một kịch bản được dàn dựng công phu của những người bán hàng. Dưới tay nghề của một quản lý bán hàng giỏi, xác suất bạn mua hàng là rất cao.
Bất kỳ một người phụ trách bán hàng giỏi nào cũng sẽ đều phải huấn luyện cho nhân viên của mình hiểu biết về sản phẩm, về tâm lý khách hàng, về hành vi mua hàng.
Họ đào tạo những kịch bản chi tiết đến mức: khách hỏi gì thì phải trả lời như thế nào, rồi nếu mắt khách chữ O thì phải làm thế này, miệng khách chữ A thì phải xử thế kia... Trả giá thế nào, chốt sale ra sao…
Thậm chí, cả cái vẻ mặt thất vọng hay tiếc nuối khi đàm phán cũng đều phải được tập mãi. Đó là cho đánh đơn. Còn đánh đôi, hay đánh đồng đội nam nữ phối hợp thì cũng rất kỳ công. Trường phái Đông Tây kim cổ kết hợp cũng rất phong phú. Nào là La làng 6 bước, Giảm giá 3 pha, nào là tuyệt đỉnh BATNA…
Tất cả những công cụ, con người và tương tác này chỉ nhằm để làm một việc duy nhất: tăng tỷ lệ chuyển đổi từ Khách (tiềm năng) thành Khách hàng (mua hàng). Tỷ lệ này càng cao, thì doanh thu của doanh nghiệp càng lớn. Dĩ nhiên, khái niệm cao là một khái niệm tương đối. Mỗi ngành, mỗi loại sản phẩm sẽ có những tỷ lệ “cao” khác nhau.
Và dù việc tăng tỷ lệ này là trách nhiệm của Bán hàng. Thế nhưng, chất lượng Khách cũng là rất quan trọng. Nếu Khách không đúng nhóm khách hàng mục tiêu, không phù hợp với sản phẩm, mức giá và kịch bản bán hàng, xác suất thuyết phục thành công sẽ giảm xuống thảm hại. Và đây là một trong ba nguyên nhân mà giữa Bán hàng và Marketing luôn tranh cãi, thậm chí ghét nhau như chó với mèo.
Nơi nào, hay khi nào mà Bán hàng và Marketing hài hoà với nhau, khi đó sản nghiệp của giới chủ sắp đem ra đổ vào sọt rác.
3. TĂNG LƯỢNG MUA TRUNG BÌNH
Với cùng một lượng Khách hàng như nhau, việc bán được nhiều hơn cho mỗi khách hàng là cách thức tăng lợi nhuận dễ nhất, nhanh nhất, và tốn ít chi phí nhất.
Có nhiều cách để làm việc này: thuyết phục mua thêm, giảm giá cho số lượng lớn, phục vụ tốt để khách quay lại, bán chéo sản phẩm, "bán lạc kèm bia”,…
Mục tiêu này do chức năng Bán hàng chiụ trách nhiệm và thường được cụ thể hoá bằng các chính sách bán hàng, chăm sóc khách hàng, và các chương trình đào tạo nâng cao năng lực cho đội ngũ bán hàng, kể cả đội ngũ của các nhà phân phối hay đại lý.
Lưu ý rằng hàng hoá được chuyển cho khách hàng và thu tiền về mới gọi là bán. Còn nếu hàng hoá vẫn đang trên quầy, kệ, kho của các nhà phân phối hay đại lý thì cho dù là đã nhận tiền về hay chưa thì cũng không nên tính là đã hoàn tất bán hàng.
Quản lý không chặt hay không khéo có thể tạo điều kiện cho việc móc ngoặc giữa nhà phân phối và Bán hàng. Và cho dù là không có tiêu cực, việc nhà phân phối lấy hàng về mà không bán được sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng về sau. Lợi bất cập hại.
Và cũng lưu ý thêm rằng việc khuyến mãi bằng cách giảm giá trực tiếp thường không bao giờ là tốt. Trừ phi để đẩy mẫu cũ hoặc sắp hết hạn.
Ngay ở chỗ này, một lần nữa chức năng Tài chính cần đủ mạnh để phản biện và kiểm soát. Thậm chí ở nhiều nơi, tôi quan sát thấy có trường hợp hợp Bán hàng than khóc, van nài, xin xỏ để liên tục có chương trình khuyến mãi nhằm dễ đẩy số lượng hàng hoá đi nhiều hơn, bất kể hiệu quả chung mà Tài chính không phản biện. Nghĩa là Tài chánh chưa làm tốt chức năng của mình, vì xét cho cùng thì lãnh đạo doanh nghiệp rất dễ bị tác động khi “bán được hàng”.
4. TĂNG GIÁ BÁN
Ba hướng tiếp cận trên đều hướng đến việc làm sao để tăng sản lượng. Trong trường hợp sản lượng là khó tăng thêm do năng lực sản xuất/phân phối có giới hạn, ta vẫn có thể tăng doanh thu và lợi nhuận bằng cách nâng giá sản phẩm lên mức cao hơn.
Bài "5 cách để tăng doanh số” đã bàn nhiều về hướng này rồi nên xin phép không bàn lại ở đây nữa. Tôi chỉ muốn nói thêm rằng: khi bạn có khả năng tăng giá bán (mà sản lượng không sụt giảm, hoặc tốc độ giảm chậm) thì khi đó bạn thực sự là một thế lực trên thị trường. Và điều đó là đáng để mơ ước.
Trách nhiệm này thường được giao cho Marketing và Bán hàng phối hợp với nhau. Trong một số trường hợp, có sự tham gia thêm của Quan hệ công chúng hay Quan hệ cộng đồng.
5. GIẢM GIÁ THÀNH
Giá bán thì khó tăng được mãi vì chúng sẽ ảnh hưởng đến sức mua, và cũng vì càng về sau thì các sản phẩm thường sẽ bị cạnh tranh mạnh hơn nên giá bán khó tăng thêm. Thế nhưng, thật diệu kỳ là giá thành lại thường có xu hướng giảm dần theo thời gian nhờ vào hiệu ứng quy mô kinh tế, nhờ năng lực cung ứng/sản xuất/phân phối được tối ưu, nhờ tay nghề tốt hơn, nhờ cải tiến quy trình, nhờ nâng mức tự động hoá - tin học hoá, nhờ giá nguyên vật liệu ngày càng thấp, nhờ gia công ngoài…
Dĩ nhiên, một số yếu tố có thể tăng thêm như chi phí nhân công, điện nước, vận tải, hoặc một số nguyên liệu đặc thù… Nhưng lịch sử cho thấy giá thành giảm dần là xu hướng tất yếu. Do đó, nếu doanh nghiệp của bạn không có khả năng giảm giá thành “thêm một chút” so với năm trước đó, bạn đang có vấn đề.
Trách nhiệm này thường được giao cho khối Cung ứng - Sản xuất và chức năng Tài chính. Khối Cung ứng - Sản xuất kiểm soát và giảm giá thành sản xuất, còn chức năng Tài chính kiểm soát và giảm các chi phí khác. Việc bóc tách chi phí thành biến phí và định phí cũng như việc quản lý chi phí đến mức hoạt động (ABC - Activity-based cost) giúp phản tỉnh và dẫn đường cho nhiều cải tiến. Do vậy, năng lực Kế toán quản trị hiệu quả là cực kỳ quan trọng và là một trong những dấu hiệu đánh dấu mức độ trưởng thành của doanh nghiệp.
Cũng có những khi mà bộ phận Kỹ thuật/Nghiên cứu Phát triển được kéo vào để tìm nguyên vật liệu thay thế rẻ hơn, Mua hàng được siết để giảm được giá đầu vào, Kinh doanh được yêu cầu bán nhiều hơn nhằm giảm định phí trung bình xuống… Tất cả những hoạt động ấy chỉ nhằm đảm bảo doanh nghiệp có khả năng khống chế được giá thành ở nhóm thấp nhất thị trường.
Dĩ nhiên, sẽ có những mâu thuẫn lớn giữa mong ước sản xuất rẻ, và nhu cầu phải đủ tốt, đủ chức năng, đủ vượt trội để bán được hàng. Thậm chí đến mức doanh nghiệp phải đưa ra lựa chọn chiến lược: "đắt mà xắt ra miếng", hay "rẻ và bán rất khoẻ”.
6. TĂNG BIÊN LỢI NHUẬN TRUNG BÌNH
Với mỗi ngành và dòng sản phẩm sẽ có một chu kỳ ngành (ICL - industry life cycle) khá rõ. Sang hai giai đoạn cuối của chu kỳ, khả năng tăng giá sẽ dần khó hơn đối với đa phần doanh nghiệp, khả năng giảm giá cũng có thể gặp những ngưỡng kỹ thuật ngặt nghèo.
Đó là khi mà vai trò của chiến lược và sáng tạo lên ngôi.
Bằng việc xoáy vào các nhu cầu đặc thù của một nhóm khách hàng nào đó, nghiên cứu và đưa ra những sản phẩm và dịch vụ mới mà doanh nghiệp có thể có được biên lợi nhuận trung bình trên từng đơn vị sản phẩm cao hơn.
Hãy thử nhớ lại thời điểm giới thiệu điện thoại di động. Cùng phục vụ cho một nhu cầu chung (liên lạc bằng tiếng nói từ xa), nhưng cho một phân khúc khách hàng đặc thù hơn, một chiếc điện thoại di động có biên lợi nhuận trung bình cao gấp nhiều lần một chiếc điện thoại có dây.
Hay hãy nghĩ về các nhà cung cấp truyền hình cáp. Chắc ai cũng còn nhớ câu chuyện về K+ độc quyền kênh bóng đá và nhờ vậy thiết lập được một mặt bằng giá hoàn toàn khác. Dĩ nhiên, có nhiều yếu tố và sai lầm khác nhau nên K+ chưa đạt được hiệu quả như mong muốn. Tuy vậy, ý định chiến lược của họ lúc ấy nhắm đến việc cung cấp một sản phẩm hoàn toàn khác, phục vụ một nhóm khách hàng đặc thù, và vì vậy có biên lợi nhuận cao hơn đáng kể.
Nếu trước đây, bạn có nghe nói về các chiến lược Khác biệt hoá hay Đại dương xanh mà không để ý nhiều thì đây là cơ hội để bạn tìm tòi thêm. Khác biệt hoá hay Đại dương xanh, về mặt thực chất, giúp chúng ta tìm kiếm cách thức để có biên lợi nhuận cao hơn bằng cách thiết kế sản phẩm dịch vụ phù hợp với những nhóm khách hàng đặc thù.
KẾT LUẬN
Có nhiều cách thức và phương án khác nhau để nâng cao lợi nhuận. Một số sẽ phù hợp với doanh nghiệp này hơn doanh nghiệp khác. Một số sẽ ở tầm sức của quản lý cấp trung, trong khi số khác lại cần sự tham chiến quyết liệt của những người lãnh đạo ở cấp cao nhất. Một số tạo được một sự bền vững tương đối, trong khi số khác lại chỉ giúp được ta trong một giai đoạn nhất định.
Bạn luôn cần chọn cho mình một hoặc hai cách thức phù hợp nhất với doanh nghiệp của mình trong giai đoạn hiện tại. Tập trung thực sự cho nỗ lực này để có được năng lực cạnh tranh và khả năng tạo lợi nhuận. Khi đã tương đối "làm chủ", hãy tiếp tục chuyển sang những cách thức tiếp theo.
Đừng bao giờ hài lòng. Đừng bao giờ ngừng lại.
THU HOẠCH:
1. Lợi nhuận của bạn đang cao như đối thủ chính hay như kỳ vọng của cổ đông hay chưa?
2. Đâu là “khâu” khả thi nhất mà bạn muốn xoáy vào?
3. Điều gì còn cản trở bạn cải thiện “khâu” ấy?
Đấy là 6 cách tăng lợi nhuận mà mình đã đúc kết từ kinh nghiệm bản than.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)