Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

TỰ TIN-MẤT TỰ TIN- XÂY DỰNG TỰ TIN - Phần 1

Khi tôi ở Việt Nam lúc 23 tuổi, tôi làm doanh nghiệp ban ngày, buổi tối còn đi dạy tiếng Anh thêm cho các anh chị học tại chức. Lúc đó trường gọi là Đại Học Mở Hà Nội. Tôi luôn có niềm đam mê ngôn ngữ và ngoại ngữ từ hồi còn bé, và việc học đa ngôn ngữ đã chấp cánh cho tôi từ từ tách xa với những nỗi buồn mất mát thiếu hụt của tuổi thơ, đã giúp tôi hiện thực những ước mơ của mình, đã cho tôi niềm tự tin và tạo khác biệt trong nhiều cuộc cạnh tranh ở học đường và trong kinh doanh và nghề nghiệp.
Tuy nhiên, vào những năm tháng đầu sống ở Mỹ, thì điểm mạnh của tôi là ngôn ngữ lại trở thành điểm yếu. Dù cố gắng đến đâu tôi vẫn cảm thấy mình nói không hay, phản ứng không lưu loát và chuyển tải thông tin nhanh và tinh tế như người bản xứ. Tôi dần dần cảm thấy nhỏ bé và bắt đầu mất tự tin… khi tôi diễn tả một điều gì… đôi khi người bản xứ lại nhăn mắt nhăn mũi “ Pardon me? What do you mean?” (Xin lỗi cô! Ý cô nói dó nghĩa gì?)
Tôi đã buồn và thất vọng với chính bản thân mình. Tôi cảm thấy mình giống Samson bị cắt tóc – bị co rút và mất đi sức mạnh!
Sau khi hoàn tất bằng thạc sỉ quản trị kinh doanh MBA ở trường Đại Học Kennesaw, tôi nhận một công tác ở một ngân hàng tại trung tâm thành phố Atlanta. Ngay kế bên là Phòng Thương Mại Đô Thị Atlanta. Tôi đã dành thời gian ăn trưa để ghé tham gia những buổi họp của họ để học hỏi thêm, gầy dựng lại hệ thống network bạn bè, đồng nghiệp và cố vấn. Và tôi cũng tham gia câu lạc bộ chuyên rèn luyện kỹ năng nói trước công chúng Toastmaster ở phòng Thương Mại.
Tôi còn nhớ vào buổi họp đầu tiên, khi tôi bước vào thì mới biết rằng mình là cô gái châu Á, Việt Nam nhỏ bé tóc đen da vàng duy nhất. Tôi lần đầu tiên trong đời thật sự cảm thấy kinh hãi và muốn bỏ chạy thoát thân. Khi nghe họ giao lưu, họ có những chủ đề luyện ứng xử nhanh về kinh tế và chính trị trong hai phút. Thật lòng, nếu nói bằng tiếng mẹ đẻ là tiếng Việt thì tôi cũng không thể phản ứng nhanh như vậy được!
Khoảng hai tháng sau, đến lượt tôi trình bày. Tôi đã đứng lên giới thiệu về bản thân mình, về quê hương Việt Nam trong bảy phút. Khi tôi chấm dứt, tôi không hiểu sao mọi người đứng dậy từ người cao tuổi cho đến trung niên, họ vừa lau nước mắt, vừa nhoẻn miệng cười, và cứ thế họ vỗ tay không ngớt mà không chịu ngồi xuống. Các doanh nhân ở phòng thương mại cử tôi đại diện cho họ đi thi đoạt giải hùng biện ở các cấp từ câu lạc bộ, phường, quận, thành phố và quốc gia. Tôi vượt qua được các vòng và bị loại ở cấp thành phố, và một năm sau tôi được đề cử là chủ tịch của câu lạc bộ tại phòng Thương Mại Atlanta Hoa Kỳ.
Tôi đã nhận ra một điều vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Đó là sự tự tin. Tiền bạc, vật chất, chức phận hay bất cứ điều gì cũng không thay thế được một nền tảng – lòng tự tin. Lòng tự tin là nền tảng đầu tiên để chúng ta thực hiện những điều vĩ đại trong cuộc sống.
Vậy lòng tự tin là gì?
Là sự tin tưởng về khả năng, gía trị và quyền lực của chính bản thân mình dù bạn ở trong bất kỳ tình huống nào.
Vậy những hành vi nào biểu hiện của người thiếu tự tin?
• Bạn dễ bị ảnh hưởng bởi những dư luận, bình luận và ý kiến của người khác.
• Bạn luôn đánh giá thấp khả năng của mình.
• Bạn quá rụt rè và bảo thủ
• Bạn thất vọng ở chính mình vì bạn muốn cầu toàn
• Bạn ngã gục khi gặp trắc trở hay thất bại
• Bạn luôn muốn chìu lòng mọi người
• Bạn sợ làm thân với những người giỏi hơn và thành công hơn mình.
Tôi hiểu rằng trong chúng ta khi gặp thất bại, hoặc thất bại nhiều lần… cũng dần dần mất tự tin. Như tôi chia sẻ với các bạn câu chuyện của mình. Tôi cũng đi từ tự tin, rồi mất tự tin… rồi lại gầy dựng lại long tự tin. Và cũng may thay trong quá trình trải nghiệm, tôi đã tìm ra những nguyên lý sau:
Vậy những nguyên lý đó là gì? Làm sao để chúng ta đạt được sự tự tin? Tôi thiết kế model 4C rất dễ nhớ: Core value (hệ thống giá trị); Competence (khả năng, kiến thức, thái độ cam kết); Communication (khả năng giao tiếp); Conditioning (rèn luyện tinh thần).
Các bạn đón xem tiếp phần 2
Lan Bercu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét